Lúc Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ chứ không phải ở sô pha ngoài phòng khách, hơn nữa quần áo trên người cũng đã được đổi thành áo ngủ.
Trên tủ đầu giường là cái đèn ngủ hình ngôi sao, rèm cửa sổ phòng ngủ cũng đã được đóng lại, không biết hiện tại đang là buổi chiều hay buổi tối.
Trên giường chỉ có một mình cô, không thấy bóng dáng Thẩm Dữ đâu cả.
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn thoáng qua phòng ngủ chỉ có một mình mình.
"Thẩm Dữ."
Cô gọi tên anh, nhưng không thấy trả lời.
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày.
Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?
Nghĩ vậy, cô liền xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, thời điểm tay cô chỉ mới vừa nắm góc chăn, trong nháy mắt động tác liền dừng lại.
Ánh mắt cô dừng trên ngón tay mình, cô nâng bàn tay lại gần chút.
Trên ngón áp út bàn tay trái không biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn đơn giản, không trang trí rườm rà, nhưng dị thường tinh xảo, mang trên tay vô cùng vừa vặn.
Nhìn chiếc nhẫn trước mặt, hai mắt Bạc Kha Nhiễm lập tức ửng đỏ, giây tiếp theo nước mắt không kiềm được thi nhau rơi xuống.
Trước kia cô vẫn không hiểu, thời điểm mỗi cô gái nhận được nhẫn vì sao lại khóc, phải là nên cảm thấy cao hứng mới đúng?
Chính giờ khắc này, một giây này, cô đã hiểu rõ.
Sở dĩ rơi nước mắt, là bởi vì yêu.
Nhẫn tuy nhỏ, nhưng nó lại đồ vật đẹp nhất trên thế giới này có thể biểu đạt tâm ý của con người.
"Cạch."
Lúc này, cửa phòng ngủ vừa lúc mở, Thẩm Dữ bưng một chén nước từ bên ngoài tiến vào.
Anh mới bước vào, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang ngồi trên giường khóc vô cùng thương tâm.
Cô lẻ loi ngồi đó, bả vai đơn bạc khẽ run rẩy.
"Nhiễm Nhiễm?" Anh bước nhanh về phía cô.
Đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, anh ngồi xuống bên mép giường, đôi tay đỡ lấy bả vai cô.
"Làm sao vậy, sao lại khóc?"
Bạc Kha Nhiễm nâng đôi mắt ngập nước nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, lông mi dính nước, hai má đều là nước mắt chưa khô.
Thẩm Dữ đau lòng dùng ngón tay lau nước mắt trên hai má cô.
Bạc Kha Nhiễm đưa tay đến trước mặt Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, tức khắc liền hiểu rõ.
"Nguyên lai bởi vì nó."
"Anh đeo...... cho em sao......" Bạc Kha Nhiễm khụt khịt hỏi anh.
"Không anh thì ai đây, trên thế giới này trừ bỏ anh có thể mang nhẫn cho em, tất cả những người khác đều không thể." Thẩm Dữ nghiêm túc nói.
"Bá...... đạo......"
"Anh chỉ bá đạo với một mình em."
Thẩm Dữ duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cô gầy như vậy, bế lên chỉ thấy một chút xúi.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới chú ý, trên ngón áp út của anh cũng có một chiếc nhẫn cùng kiểu với chiếc nhẫn của cô.
Của cô là nhẫn nữ, của anh là nhẫn nam.
Cô cầm lấy tay anh.
"Thích sao?" Thẩm Dữ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.
"Thích, đặc biệt thích."
Thẩm Dữ cười hôn lên trán cô,
"Chúng ta kết hôn vội vàng như vậy, không có hôn lễ không có nhẫn, khoảng thời gian trước, anh thật sự bận quá, đến bây giờ mới có thể mua nhẫn cho em."
"Anh mua khi nào?"
"Mấy ngày trước."
"Sao anh biết kích cỡ ngón tay em?"
Thẩm Dữ vuốt tay cô, cười nói: "Sờ lâu như vậy mà còn không biết sao?"
Bạc Kha Nhiễm không khỏi nghiêng người về phía anh, cô duỗi tay ôm chặt lấy eo Thẩm Dữ, đem cằm dựa vào vai anh.
"Thẩm Dữ, cảm ơn anh."
Thẩm Dữ ôn nhu vuốt tóc cô, "Em còn nhớ lúc trước anh nói gì với em không?"
"Cái...... Nói cái gì......"
"Trí nhớ thật sự không tốt mà."
"Anh nói rồi, anh không cần em cảm ơn anh như vậy, nếu thật sự muốn cảm ơn anh......"
Thẩm Dữ còn chưa nói xong liền bị Bạc Kha Nhiễm chặn môi.
Môi cô mềm mại chủ động ngậm lấy môi anh, cho dù đã hôn qua nhiều lần, cô thực hiện vẫn vô cùng trúc trắc.
Chỉ biết ngậm lấy bờ môi của anh, lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Trong mắt Thẩm Dữ mang theo ý cười, ngón tay anh mở ra, chế trụ cái ót Bạc Kha Nhiễm, hiện tại anh đã nắm giữ quyền chủ động.
Anh gia tăng lực hôn, không cho cô chút thời gian để phản ứng, đầu lưỡi trực tiếp tiến vào khoang miệng cô, ở trong khoang miệng cô càn quấy long trời lở đất.
Bạc Kha Nhiễm không khỏi rên rỉ một tiếng.
Kỹ năng hôn của Thẩm Dữ, cô sợ mình vĩnh viễn không đuổi kịp.
Mà một tiếng rên rỉ này của cô đổi lấy chính là một màn ôm hôn càng thêm kịch liệt.
Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn không chút sức lực chống cự, chỉ có thể gắt gao ôm lấy eo anh.
Thẳng đến khi cả người bị anh hôn đến chết lặng, lúc này anh mới buông cô ra.
Thẩm Dữ dùng bàn tay nâng gương mặt cô, ngón trỏ tinh tế cọ xát lông mày cô.
"Xem ra em đều nhớ rõ."
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay bao lấy bàn tay anh, "vâng."
Đó là lần đầu tiên Thẩm Dữ hôn cô, vừa rồi anh nói như vậy, cô liền nhanh chóng phản ứng lại.
"Hiện tại mấy giờ rồi?" Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ rèm cửa.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
"7 giờ 34."
"Hoá ra em lại ngủ lâu như vậy?" Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Thẩm Dữ nói tiếp, "ừ, có vẻ vừa rồi quá mệt mỏi."
Bạc Kha Nhiễm chớp chớp đôi mắt, cô bất quá chỉ là thuận miệng cảm thán một chút, anh lại nói như vậy, cái đề tài này lập tức liền thay đổi.
Thẩm Dữ nhìn cô chớp mắt, cười cười, không khống chế được tay mình, nhẹ nhàng nhéo gương mặt cô một chút.
"Rời giường đi, anh đưa em đi ra ngoài ăn cơm."
"Đi ra ngoài ăn cơm?"
"Ừ, mau đứng lên."
"Vâng."
Bạc Kha Nhiễm xốc chăn lên, Thẩm Dữ đem dép lê đặt chỉnh tề dưới mép giường, cô xỏ dép lê đi về phía phòng tắm.
"Em đi rửa mặt một chút."
"Ừ."
Chờ Bạc Kha Nhiễm rửa mặt xong đi ra, Thẩm Dữ đã thay xong quần áo ra ngoài.
Bên trong anh mặc một bộ vệ y, bên ngoài là áo khoác màu nâu, quần jean màu đen
ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, cả bộ phối hợp nhìn vô cùng thoải mái lại trẻ trung.
"Cảm giác anh mặc bộ đồ này liền trẻ ra mười tuổi." Cô đi qua trêu chọc anh.
Thẩm Dữ bật cười, hiện tại anh mới hai mươi tám tuổi, trẻ ra mười tuổi, chẳng phải là mới mười tám tuổi?
Anh nhận lấy khăn lông từ tay cô, cẩn thận lau kho bọt nước trên mặt cô.
Bạc Kha Nhiễm nghe lời nhắm mắt lại, để anh tuỳ ý lau.
"Lại nói hươu nói vượn."
Bạc Kha Nhiễm tỏ vẻ vô tội, cô thật sự không có nói hươu nói vượn, anh mặc bộ này trông thật sự rất trẻ, tóm lại chính là trang phục cá nhân của anh thật sự rất đẹp.
Bây giờ không giống lúc còn ở phim trường, tới tới lui lui toàn bộ đều là áo lông vũ, các loại quần áo màu sắc anh đều có.
Sau khi lau xong, cô đi về phía tủ quần áo, cô nhìn tủ quần áo của mình toàn là màu sắc tươi đẹp ấm áp, cùng với màu sắc trong tủ quần áo của anh hoàn toàn tương phản.
Cô đột nhiên quay đầu lại, cười nhìn anh.
"Anh chọn quần áo giúp em đi."
Thẩm Dữ nhướng mày, "Có thể."
Anh đi qua cô, ánh mắt dừng lại trên tủ quần áo mấy giây, sau đó lấy ra từ tủ quần áo một bộ quần áp cho cô phối hợp.
Bạc Kha Nhiễm nhìn quần áo anh lấy.
Áo khoác màu đỏ, vệ y, quần jean.
"Mặc cái này?"
"Ừ, trông trẻ trung."
Tròng mắt Kha Nhiễm như phồng ra hai vòng.
Trông trẻ trung?
Cô mới chỉ hai mươi hai tuổi đó!
Căn bản là không cần trông trẻ tuổi!
Cô nhận lấy quần áo từ tay anh, nói, "em muốn thay quần áo."
Ý tứ chính là em muốn thay quần áo, anh có thể đi ra ngoài.
"Thay đi." Thẩm Dữ gật đầu nhìn cô, sau đó ngồi bên mép giường nhìn nàng.
Bạc Kha Nhiễm, "???"
Mà Thẩm Dữ ngồi đó mang vẻ mặt mỉm cười, chỉ là nụ cười hơi mang ý trêu chọc.
Bạc Kha Nhiễm cũng nhìn ra tâm tư của anh, ngẫm lại, bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, dường như cũng không có gì phải che giấu.
Vì thế cô nhướng mày nhìn anh, mỉm cười.
Tiếp theo liền động thủ cởi áo ngủ, đem áo ngủ ném tuỳ ý trên giường.
Bên trong cô chỉ mặc Bra cùng Panties, toàn thân trắng sáng lên, bả vai đơn bạc, xương quai xanh tinh xảo, chỗ kia tuy không lớn, nhưng thập phần no đủ dựng thẳng đứng, đôi chân vừa dài vừa trắng.
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Dữ cảm thấy máu trong người trong phút chốc cuồn cuộn, cổ họng khô khốc đáng sợ.
Anh lập tức đứng dậy, đi về phía cô.
Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn anh, cười với anh nói.
"Em đã đói bụng."
Thẩm Dữ lập tức dừng bước, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của cô, thoạt nhìn cô có chút gầy, nhưng bởi vì kiên trì rèn luyện thể thao, nên khe bụng rất đẹp.
Bạc Kha Nhiễm cong môi, lấy quần áo từ trên giường, đâu vào đấy mà mặc vào.
Rõ ràng hai ba phút là có thể mặc xong quần áo, cô lại chậm chạp đến năm sáu phút còn chưa có mặc vào.
Cô nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của Thẩm Dữ, trong lòng như nở hoa.
Không sai, cô chính là cố ý.
Chỉ vài phút thời gian, Thẩm Dữ cảm thấy vô cùng dày vò.
Anh dứt khoát xoay người đi ra cửa.
"Anh ở bên ngoài chờ em."
Không thể lại xuống tay lần nữa, anh thật sự sợ nếu xuống tay anh sẽ không có biện pháp đưa cô đi ăn cơm.
Bạc Kha Nhiễm nhìn theo bóng anh, tận đến khi anh đã ra khỏi phòng ngủ, lúc này cô mới nhanh tay mặc quần áo.
Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.
Bất quá việc này là cô ỷ vào anh yêu cô mà càn quấy thôi.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua bản thân trong gương, quyết định không trang điểm nữa, dù sao da cô cũng tốt, nhan sắc không kém đến mức không trang điểm liền không thể đi đâu, cô thật sự không muốn lúc về lại phải tiến hành một loạt quá trình tẩy trang rườm rà.
Lúc cô đi ra, Thẩm Dữ đã đi giày đứng ở cửa chờ cô.
"Lại đây."
Cô nghe lời đi qua phía anh, Thẩm Dữ hơi hơi cúi người lấy một đôi giày cho cô.
Anh không lấy giày cao gót, mà là một đôi giày vỏ sò.
Anh đặt giày dưới chân cô, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh vài lần, anh vẫn ngồi xổm chỗ đó, không có muốn đứng lên.
"Anh đi giày cho em sao?" Cô hỏi.
Anh đây là tự mình đi giày cho cô đến nghiện rồi sao??
Thẩm Dữ ngẩng đầu, "Không thể sao?"
"Vâng ——" Bạc Kha Nhiễm đêm tiếng này đặc biệt kéo dài.
"Có thể."
Cô đưa chân qua, Thẩm Dữ một tay liền cầm lấy toàn bộ bàn chân cô, cẩn thận giúp cô xỏ giày, sau đó đem dây giày buộc chặt.
Anh thắt nơ hình con bướm vô cùng đối xứng, quả nhiên là người có chứng ám ảnh cưỡng bách chứng.
Chờ anh cột dây giày cho cô xong, cô nhìn mái tóc đen mềm mại trên đầu anh, theo bản năng liền duỗi tay xoa một cái.
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm chớp chớp mắt.
"Em yêu anh."