Bạc Kha Nhiễm cảm thấy Cố Hựu ở đoàn phim quay phim có vẻ nhẹ nhàng quá mức.
Nếu không anh ta lấy đâu thời gian suốt ngày sang đoàn phim bọn họ tản bộ?
Ở đoàn phim bọn họ cọ ăn cọ uống cọ hảo cảm.
Bởi vì anh ta cả ngày thoát tổ, bất tri bất giác kéo gần quan hệ của các diễn viên hai đoàn phim, buổi tối sau khi kết thúc công việc, người ở hai đoàn phim sẽ tụ tập kéo nhau đi ăn cơm.
Cố Hựu nhân duyên khá tốt, đối với nhân viên công tác cũng không hề làm cao.
Nhưng mà cô có chút không rõ, Cố Hựu lại không thích Chu Thiệu Chi.
Rõ ràng hai người này lúc mới biết nhau còn rất khách khí.
Không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.
"Chị Kha Nhiễm, chị xem, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau rồi."
A Miên ngồi bên cạnh, bất đắc dĩ nói với cô.
Bạc Kha Nhiễm liếc hai người cách đó không xa, sau đó yên lặng dịch chuyển tầm mắt.
Hiện tại cô một chút cũng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Rõ ràng đều là mấy người đã một bó tuổi, còn hành động như trẻ con, ném chết người.
Tuy rằng cô không muốn nhìn đến bọn họ, nhưng mà bọn họ nói chuyện vẫn có thể truyền đến tai cô.
"Tôi đã nói không phải tôi cố ý, cậu còn muốn thế nào?"
"Nên làm thế nào thì làm như thế, anh giặt sạch sẽ cho tôi."
"Vậy cậu cảm thấy tôi là người sẽ giặt quần áo cho người khác sao?"
"Vậy anh lại cảm thấy tôi là người sẽ tự mình giặt quần áo bị người khác làm bẩn sao?"
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi không giặt."
"Anh không giặt cũng phải giặt."
"............"
Nghe đoạn hội thoại ấu trĩ như thế, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy nhân sinh của mình không còn gì luyến tiếc nữa.
Nhưng mà khiến khiến cô ngạc nhiên nhất chính là Chu Thiệu Chi, ngày thường là người ôn hòa, vậy mà khi ở cùng một chỗ với Cố Hựu, lại thay đổi thành một người khác.
Bất quá cô cũng có thể lý giải được.
Cố Hựu là một người nhiều lúc không nói đạo lý.
Chu Thiệu Chi đụng tới cậu ta, cũng coi như là đụng tới khắc tinh.
Cuối cùng, vẫn là Hồ Siêu Minh không nhìn được nữa, kéo Cố Hự đi, lúc này mới kết thúc cuộc cãi vã này.
Hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ quay xong bộ phim này, hắn nhất định yêu cầu đổi nghệ sĩ! Nhất định!!!
Gia hỏa này thật sự khiến hắn quá mất mặt!
Toàn bộ mặt mũi đều ném hết ở đoàn phim khác.
Hồ Siêu Minh tức đến nổ phổi, bên kia Thôi Nham cũng không có tốt hơn.
Anh ta khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nhìn Chu Thiệu Chi.
"Anh nói này Thiệu Chi, trước kia em không phải người như thế này."
"Em không biết, em chính là vô cùng chán ghét cậu ta."
Thôi Nham vỗ đầu bất lục.
"Đại thiếu gia của tôi, người cậu ghết còn ít sao? Nhưng mà dù có ghét, nhịn một chút không được sao?"
"Nhìn thấy cậu ta thì không nhịn nổi."
Thôi Nham, "............"
Anh ta mang theo Chu Thiệu Chi đã mấy năm, ngày thường Chu Thiệu Chi là người ôn hòa, cho dù có người đáng ghét, cậu ta mặt cũng không đổi sắc, nhiều lắm thì không phản ứng lại là xong.
Chính là, Cố Hựu này cũng đủ lợi hại.
Có thể đem Chu Thiệu Chi tức đến dậm chân, càng ghê gớm hơn chính là, còn có thể chọc Chu Thiệu Chi nổi điên lên cùng cậu ta.
Anh cũng chưa từng gặp qua một Chu Thiệu Chi như vậy.
"Em biết, nhưng mà......"
Nếu bị paparazzi chụp được, không biết sẽ mang lại cho bản thân bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực.
Chu Thiệu Chi nhìn sắc mặt Thôi Nham, trong lòng liền rõ ràng, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
"Em đã biết, em sẽ tận lực không để ý tới cậu ta, vậy được chưa?"
Thôi Nham vừa lòng vỗ vai hắn, "Được, được!"
Chu Thiệu Chi có thể không để ý tới Cố Hựu, nhưng không có nghĩa là Cố Hựu sẽ không chủ động trêu chọc Chu Thiệu Chi.
"Chu lão sư, chuẩn bị một chút, lập tức đến lượt mọi người."
Chu Thiệu Chi gật đầu với người phụ trách, tỏ ý đã biết.
Tiếp theo người phụ trách lại đi thông báo tới Bạc Kha Nhiễm và Kỷ Thơ Kỳ.
Cảnh quay là Chu Thiệu Chi, Bạc Kha Nhiễm và Kỷ Thơ Kỳ cùng nhau quay.
Cảnh này chủ yếu kể về lần đầu tiên công thành kết thúc, sau khi bọn họ bảo vệ thành công thành trì, Lương Phinh vẫn không nhìn thấy Bạc Trưng, liền đi ra ngoài tìm hắn.
Mà trên đường tìm hắn, vừa lúc gặp được một màn kế tiếp.
Bạch Trưng đang ôm Lục Thảo.
Lương Phinh hiểu lầm Bạc Trưng thích Lục Thảo, mà lúc này bất tri bất giác Lương Phinh đã âm thầm thích người mà nàng từng ghét cay ghét đắng.
Nhìn thấy Bạch Trưng và Lục Thảo ôm nhau, nàng cố gắng che dấu đi nội tâm đang giãy giụa cùng thống khổ.
Nhưng cảnh này của Bạc Kha Nhiễm không có lời thoại, toàn bộ quá trình dùng ánh mắt để biểu đạt nội tâm, đây chính là lúc khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của cô.
Tất cả cảm xúc đều phải dựa vào một ánh mắt này biểu đạt.
Sở hữu cảm xúc đều phải dựa này một ánh mắt trương hiện ra tới.
Càng khó một chút là, cảnh quay này quay dưới mưa.
Toàn bộ cảnh quay của Bạc Kha Nhiễm đều đứng dưới mưa.
Bất quá thời tiết hôm nay không có mưa, đoàn phim chỉ có thể chọn dùng mưa nhân nói, tuy nói mưa nhân tạo có thể tự động khống chế mưa to nhỏ, nhưng bây giờ đang là mùa đông, mặc mấy lớp áo khoác còn sợ lạnh, đừng nói đến việc phải dầm mưa.
Thời điểm Chu Thiệu
Chu và Kỷ Thơ Kỳ đối diễn, Bạc Kha Nhiễm ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
A Miên nhìn mưa nhân tạo đang ào ào rơi xuống, không khỏi run người.
Như này mà tiến lên, còn không phải đông chết người??
Nguyễn Lệ nhìn màn mưa này, cũng có chút lo lắng thân thể Bạc Kha Nhiễm không chịu được, nhưng mà cô cũng không dám nói chuyện này với Ngưu đạo, sợ người khác cảm thấy Kha Nhiễm ở đây ra vẻ ngôi sao lớn.
Huống hồ Kha Nhiễm cũng không phải ngôi sao lớn gì, nhưng đây là một vấn đề lớn, luôn có người có thể đem đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, trắng đen điên đảo.
Bất quá cô cũng không để bụng chuyện này, nếu đi đề nghị với Ngưu đạo dùng thế thân, dựa theo tính tình Bạc Kha Nhiễm, con bé tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Kha Nhiễm còn quật cường hơn so với tưởng tượng của cô.
Bạc Kha Nhiễm thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, khẽ cười an ủi.
"Không có gì, cũng chỉ là một cảnh quay thôi, nếu mưa nhỏ như này em còn không chịu được, về sau sao còn thể tiếp tục quay phim được nữa, về sau khó khăn so với bây giờ còn nhiều không đếm xuể."
"Hơn nữa, cũng không mất nhiều thời gian, nhanh chóng có thể kết thúc."
"Bạc lão sư, nên đi qua." Người phụ trách đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nhắc nhở.
"Được."
Bạc Kha Nhiễm nhìn màn mưa trước mặt, điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó không chút do dự đi vào.
Nước mưa nhanh chóng rơi xuống tóc cô, nước mưa lạnh thấm ướt quấn áo, dán lê da thịt cô, từ đầu đến chân đều bị hơi lạnh bao phủ.
Bạc Kha Nhiễm nỗ lực khắc chế bản thân muốn đánh rùng mình xúc động.
"Kha Nhiễm, chuẩn bị ——"
Ngưu Sức cầm loa nhỏ hướng về phía cô hô.
Bạc Kha Nhiễm ra hiệu Ok về phía Ngưu Sức, ngay sau đó một giây đã nhập diễn.
Nàng một mình đi lại trong mưa, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Bạch Trưng chạy đến nơi nào rồi?
Nàng nghe Tống úy xa nói hắn bị thương, trong lòng lộp bộp một chút, khẳng định là vừa rồi vì che chở nàng mà bị cung tên của đối phương bắn tới.
Khi đó nàng rõ ràng nghe được hắn rên một tiếng, nàng hỏi hắn có bị thương hay không, chính hắn lại nói bản thân không sao, nghĩ đến điều này, trong lòng Lương Phinh càng thêm gấp gáp.
Nước mưa tạt vào mắt, khiến cho đôi mắt có chút đau.
Nàng duỗi tay gạt đi nước mưa trên mặt, bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Đúng là Bạch Trưng mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.
Nóng nảy trong lòng giờ khắc này đột nhiên liền trầm tĩnh không ít, nàng bước về phía trước vài bước.
"Bạch......"
Nàng đang chuẩn bị kêu hắn, lúc này mới phát hiện hắn không ở một mình, trước mặt hắn còn có một nữ nhân khác, bởi vì thân hình hắn cao lớn, hoàn toàn che khuất nữ nhân kia.
Nhưng vừa rồi nàng đi vài bước, lúc này nhìn thấy rõ diện mạo nữ nhân kia.
Lục Thảo.
Hai người bọn họ đứng sát nhau, hai người tựa hồ muốn nói chuyện, cụ thể nói cái gì, bởi vì cách xa, nàng hoàn toàn nghe không rõ.
Bỗng nhiên, Lục Thảo duỗi tay kéo ống tay áo Bạch Trưng lại.
Bạch Trưng không có tránh ra.
Bàn tay Lương Phinh bỗng nhiên nắm chặt, nàng cắn chặt môi, tiếp tục nhìn bọn họ.
Bạch Trưng......
Bởi vì Bạch Trưng đưa lưng về phía nàng, cho nên căn bản hắn không biết Lương Phinh đang ở phía sau hắn, nhưng Lục Thảo xuyên qua bờ vai Bạch Trưng lại thấy được Lương Phinh.
Ánh mắt nàng ta lóe lên.
Nếu không phải tại Lương Phinh, Bạch Trưng cũng sẽ không rời xa nàng ta, rõ ràng bọn họ mới là thanh mai trúc mã, cùng nhau vào Nam ra Bắc, nhưng hắn lại vì Lương Phinh, cam nguyện lưu lại giúp thủ thành.
Tuy rằng Bạch Trưng chưa bao giờ nói là bởi vì Lương Phinh, nhưng trong lòng nàng ta vô cùng rõ ràng.
Bạch Trưng vì Lương Phinh mà ở lại, hắn muốn lưu lại bảo hộ Lương Phinh, ngay cả mấy người Tống úy xa cũng nguyện ý lưu lại.
Nàng đem tình cảm đối với Bạch Trưng che dấu rất sâu, Bạch Trưng căn bản cũng không biết nàng ta thích hắn, bao gồm cả mấy người Tống úy xa.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta mơ hồ có một chút cảm xúc không rõ ràng.