Trong nháy mắt ngón tay chạm tới đỉnh núi, một cỗ điện lưu mãnh liệt tập kích Ngải Tử Lam khiến cho linh hồn cô đều khẽ rùng mình, khó mà kháng cự, thở ra như lan, mấy chữ đơn giản tựa hồ như đã thắng thiên ngôn vạn ngữ.“Muốn……Hồng Huyên.”Tên của anh ta lưu động giữu răng môi, giống như viên kẹo ngọt ngào, thơm thơm mà mê người. Trong lúc nhất thời, Ngải Tử Lam cũng không phân biệt được rõ, là do tác dụng phụ kích thích dụ vọng của rượu hay là khát vọng chân thực từ trong trái tim cô. Bất kể là vì gì, giờ phút này đây cũng không còn quan trọng nữa.Đoàn Hồng Huyên vùi vào cổ Ngải Tử Lam, trước ngực, lưu luyến quên về, chẳng mấy chốc hai người đã mồ hôi đầm đìa.“Kêu anh làm gì, bảo bối?” Đoàn Hồng Huyên ẵm Ngải Tử lam hướng về phía giường, cả phòng hoa lệ.Nằm trên chiếc giường êm ái, y phục dần cởi bỏ, bộ ngực sữa hơi lộ ra, như ẩn như hiện, khuôn mặt hồng triều nổi lên động lòng người, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy đắm chìm trong niềm vui sướng, ôm chặt lấy người trước mặt, bàn tay mảnh dẻ cào lên tấm lưng anh ta, thuận theo lời anh ta khẽ kêu lên: “Bảo…..bảo bối.”“Ừ, nói lại lần nữa xem, anh thích nghe.” Giống như nghe được lời tình tứ cảm động nhất trong thế gian, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên cũng nhuộm lên mấy phần mê say, ánh mắt thâm tình, thật sâu nhìn hướng về Ngải Tử Lam, đồng thời tay cũng không quên trêu