Cho dù bị nhìn chằm chằm không quen chút nào, nhưng trước đồ ăn ngon, thì điều này cũng hề gì. Thật lâu sau, Ngải Tử Lam cuối cùng cũng đã ăn xong bữa sáng. Tư vị của sự no bụng vô cùng tuyệt vời, nhất thời dương dương tự đắc, cảm giác lâng lâng.Đem hết toàn bộ thần thái của Ngải Tử Lam thu vào trong tầm mắt, Đoàn Hồng Huyên không có chút gì là thất vọng, hơi nheo mắt lại, đánh giá Ngải Tử Lam, tự đáy lòng tán thưởng: “Em mặc bộ đồ này rất đẹp.”Đột nhiên được khen, huống hồ con mắt thẩm mỹ của Đoàn Hồng Huyên vốn rất cao, Ngải Tử Lam trong lòng càng thêm thích thú, chỉ cúi đầu mặt e lệ, theo quán tính mà trả lời: “Cám ơn.”“Nhưng, không mặc thì càng đẹp hơn.”Ai ngờ, chưa đầy giây sau, Đoàn Hồng Huyên buông ra một câu khiến cho Ngải Tử Lam đỏ bừng mặt.Đợi sau khi phu thê Đoàn Thị sửa sang lại thỏa đáng, thì đã là giữa trưa rồi. May thay lúc này, du thuyền cũng đã cập đảo rồi.“Đoàn tổng, tối qua vui vẻ chứ?” Đối diện với phu thê Đoàn Thị tới để tạm biệt, Lâm tổng một bộ ám muội cười hỏi, bộ dạng bỡn cợt.Hàm ý trong câu này rất rõ ràng. Tuy nói Đoàn Hồng Huyên đối với kết quả của sự việc cũng coi như khá hài lòng, nhưng đối với hành vi bị hạ bệ như vậy lại vô cùng khó chịu. Hắn cũng không hi vọng chuyện như này sẽ có lần thứ hai.Hắn đường đường là Đoàn Hồng Huyên tiếp xúc thân