13.1: Đưa em về nhàChuyển, chuyển nhàNgải Tử Lam trong nháy mắt đã hiểu ý của Đoàn Hồng Huyên, sự bất mãn trong lòng đột nhiên biến mất, đồng thời mới phản ứng lại rằng mình đã hiểu sai ý, không ngừng cảm thấy áy náy cùng xin lỗi.“Những đồ đạc lớn trợ lý Lý sẽ sắp xếp người mang đi, nhưng có một số đồ đạc cá nhân em tự mình sắp xếp thì tốt hơn.” Đoàn Hồng Huyên ôn tồn giải thích, lần này lời dài mà rất rõ ràng, mắt đen vẫn bình tĩnh không gợn sóng, cố ý hay vô tình nhìn về phía cô.Đây….là hắn cố tình giải thích một lần sao? Để cho cô càng hổ thẹn với phản ứng quá khích vừa rồi…..Ngải Tử Lam không ngừng gật đầu như giã tỏi, có chút hổ thẹn khẽ cúi đầu, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Hồng Huyên.”Lời cám ơn này, là thành tâm thành ý.Chuyển nhà, nghĩa là cô sẽ không cần phải trở về ngôi nhà lạnh lẽo lãnh khốc đó nữa, cũng không cần phải đối mặt với đám người xấu xa độc ác mang tiếng “người nhà” đó nữa. Về mặt nào đó, đây có thể coi là một sự giải cứu đi.Mặc dù vẫn chưa biết phải chuyển đi đâu, nhưng dù thế nào, thì chắc chắn cũng tốt hơn Ngải gia nhiều.Ngải Tử Lam cũng không có tự luyến mà cho rằng Đoàn Hồng Huyên sẽ đưa cô về Đoàn gia. Người Đoàn gia hẳn vẫn chưa quen cô, hoặc có biết thì cũng chỉ là, cô là thiên kim tiểu thư của Ngải gia. Đây quả thực cũng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì, Đoàn Hồng Huyên không muốn đưa cô về nhà cũng là điều hợp lý. Mà cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với bố mẹ chồng.Bất động sản dưới tên của Đoàn Thị rất nhiều, có lẽ sẽ tùy ý chọn một căn nhà nào đó gần trường học, cô cũng không quan tâm sống ở đâu, có một chỗ giống như chốn dung thân là được rồi. Đoàn thiếu phu nhân sao có thể ở nơi quá tồi tệ được.“Em quên rồi?” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng mở miệng, giọng có chút trầm thấp.“Em quên em là vợ của anh sao. Anh sẽ bảo vệ em. Cho nên đây là việc anh nên làm, em cũng không cần phải cám ơn anh.”Người con gái này, dường như không ý thức rõ thân phận của cô ấy có ý nghĩa như thế nào, đã quên lời hắn đã nói.“Cái gì?” Ngải Tử Lam một mặt mờ mịt, nét mặt vô tội.Thấy bộ dạng cô như vậy, Đoàn Hồng Huyên nét mặt càng lạnh, có chút tức giận lại có chút bó tay, chỉ có thể lạnh lùng