34.1: Hương rượuRượu vang đỏ nóng rực cứ thế chảy vào trong chiếc ly chân dài hơi nghiêng.“Đây là rượu nho 82 năm của Pháp. Em thử đi.” Rót xong rượu vang, Đoàn Hồng Huyên lại không uống, ngược lại lại làm càn nhìn Ngải Tử Lam.Ngải Tử Lam không hiểu gì về rượu vang đỏ, cũng không hiểu giá trị của loại rượu này, có điều nghe Đoàn Hồng Huyên nói như vậy, dường như mùi vị không tệ, cũng không thoái thác, đưa tay nhận lấy ly rượu chân dài trong tay anh ta.Dù sao thì cô cũng nợ Đoàn Hồng Huyên rất nhiều tiền, uống chút rượu vang cũng không hề gì.Cũng may lễ nghĩa uống rượu vang cô cũng biết một chút, không đến nỗi quá thất thố.Ngải Tử Lam làm ra bộ dạng, như hiểu như không nhẹ nhàng lắc ly rượu, mặc cho rượu vang sóng sánh, hương thơm tỏa ra, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.Bỗng nhiên hương thơm nồng lan tỏa trong miệng, thấm xuống tận phế phủ.Ngải Tử Lam có chút chếnh choáng, khuôn mặt hơi say.“Uống chút rượu vang có lợi cho sức khỏe.” Đoàn Hồng Huyên lại sắc mặt bình tĩnh nói ra lời này, vô cùng tự nhiên đem ly rượu Ngải Tử Lam đã uống dở một ngụm đến bên miệng mình, cũng nhấp một ngụm.Trong miệng, không chỉ là thanh hương của rượu vang, mà quan trọng hơn cả là dư hương cánh môi của người đẹp.Ngải Tử Lam vốn đã hơi say, đột nhiên thấy Đoàn Hồng Huyên ngang nhiên như vậy, rất là sốc nhưng không chút ghét bỏ, thầm líu lưỡi, mơ mơ màng màng nghĩ, Đoàn Hồng Huyên không giống như người e ngại nước miếng của người khác a, hay là anh ta xót tiền rượu vang, không muốn lãng phí.“Cậu Đoàn, thật sự là cậu a.” Sau lưng truyền tới âm thanh hơi quen thuộc.Đợi người đó đi tới trước mặt, Ngải Tử Lam mới biết, thì ra là vợ chồng Thiệu Bắc Hoa và Hứa Hinh Nguyệt hai người mà Ngải Tử Lam đã gặp trong buổi dạ tiệc. Buổi tiệc hôm đó, số lượng người làm quen nhiều không kể xiết, sở dĩ vẫn nhớ được bọn họ một phần là vì bọn họ là đôi phu thê ân ái nổi tiếng trong giới thượng lưu, hai là vì bọn họ là bạn thân của Đoàn Hồng Huyên.“Anh Thiệu, chị Thiệu, xin chào.” Ngải Tử Lam lịch sự chào hỏi.“Thật khéo, thì ra hai người cũng tới đây ăn cơm à.” Thiệu Bắc Hoa cảm thán, một bộ nhiệt tình đề nghị, “Chi bằng ăn cùng nhau đi.”“Đúng vậy, cũng vừa tốt cho tôi có thể thân thiết với cô Đoàn một chút.”Hứa Hinh Nguyệt ôm lấy khuỷu tay Thiệu Bắc Hoa, như con chim nhỏ nép vào bên