35.1: Từ từ tìm hiểuChi bằng buổi tối thử xem? Hay là thôi đi?Ngải Tử Lam rụt rụt người lại, như thế nào cũng không ngờ sẽ nghe được lời như vậy.“Được rồi được rồi, lão phu nhân nhà cậu chẳng phải vẫn luôn muốn ẵm cháu sao? Nếu máy móc thực sự hoạt động tốt, thì chẳng bao lâu đã có thể bế cháu được rồi.” Cái gọi là xướng họa theo này, thấy Đoàn Hồng Huyên bộ dạng mèo khen mèo dài đuôi, khoa khoang bá đạo, Thiệu Bắc Hoa đương nhiên cũng không quên bổ thêm mấy đao, làm mất đi chút thể diện của hắn.Nếu thật sự máy móc hoạt động tốt, thì chẳng bao lâu liền có thể rõ thôi.Ngải Tử Lam không ngờ đột nhiên lại chuyển sang đề tài sinh con với cả ẵm cháu, mà bất luận cô và Đoàn Hồng Huyên có nảy sinh quan hệ hay không, cho dù sau này sẽ có một ngày xảy ra, thì trách nhiệm trên lưng cô cũng không cho phép cô sinh con hay nuôi con bây giờ.Có điều Đoàn lão phu nhân dường như rất cấp thiết.Trong lúc vô thức, Ngải Tử Lam đã bắt đầu xem mình là Đoàn phu nhân chính thức, đi suy xét vấn đề rồi.“Cứ để lão phu nhân sốt ruột đi, Tử Lam còn nhỏ, còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống.” Đoàn Hồng Huyên thờ ơ nói, dường như đã biết suy nghĩ của Ngải Tử Lam, xem thì có vẻ là tùy ý tìm một cái cớ giải vây, nhưng trong lòng lại là thật sự nghĩ như vậy.Ngải Tử Lam bây giờ vẫn còn đang là sinh viên đại học năm 4, còn chưa có tốt nghiệp, cũng chưa có nắm giữ Ngải Thị, càng chưa có hoàn toàn tiếp nhận hắn, con cái…hãy còn là chuyện dài của tương lai.“Quan tâm chúng ta, vậy chi bằng nói về các người đi, định khi nào thì có con đây?” Đoàn Hồng Huyên rất nhanh đem mũi tên chỉ ngược lại đối phương.Vợ chồng Thiệu Bắc Hoa đột nhiên có cảm giác như tự mình ném đá vào chân mình. Vợ chồng Thiệu Bắc Hoa kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, tới nay đã gần 3 năm rồi, nhưng vẫn chưa có con, chủ yếu là do hai người vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống riêng tư hai người, không muốn lo nghĩ chuyện con cái sớm. Đây cũng là chuyện mà hai người sớm đã thương lượng với nhau.Cuộc tụ họp bốn người kết thúc trong câu chuyện đùa. Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam trở về công ty.Ánh nắng mặt trời buổi trưa gay gắt. Trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng tổng tài.“Anh phải ngủ trưa rồi.” Đoàn Hồng Huyên lười biếng ngả lưng trên chiếc ghế dài, hơi nâng chiếc gói dưới cổ, mặt bên tinh tế mà quyến rũ, ánh mắt thâm thúy, loang loáng, sắc bén như dao vậy, lộng lẫy như kim cương. Thân thể to