37.1: Còn có thể như thế nào“Anh bình thường thích những môn thể thao nào?” Đoàn Hồng Huyên sắc mặt như nước, không nhìn ra chút biểu hiện nào.“Chạy bộ, còn nữa” Ngải Tử Lam vừa nói mấy chữ đột nhiên ngừng lại, có chút nghĩ không ra, cau mày, bộ dáng vắt hết óc ra, có chút giống như luyện tập vật lý thời trung học, may mà vẫn nhớ ra, có chút kích động trả lời, “Còn có bơi lội nữa.”“Nhớ rất rõ sao?” Đoàn Hồng Huyên đầy ẩn ý trêu chọc, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ. Hắn lúc này giống như một ông thầy bình thường hay nghiêm khắc ít khi cười, thấy học trò đưa ra câu trả lời chính xác, mới hài lòng tươi cười, trong mắt lại hơi lộ ra chút gì đó tán thưởng.Nhưng mà chưa có hết. Đoàn Hồng Huyên ánh mắt lóe lên, thần sắc có chút bí mật, giọng chậm rãi có vẻ thần bí nói: “Còn một câu hỏi sau cùng nữa.”Một câu hỏi sau cùng, Ngải Tử Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể xem như được giải thoát rồi, chỉ cần trả lời câu hỏi này nữa thôi.Còn câu hỏi gì thì cứ đưa ra đi. Trả lời được thì trả lời, không trả lời được thì coi như bỏ đi. Ngải Tử Lam ngược lại không tin Đoàn Hồng Huyên còn có thể phạt gì cô, nhiều nhất là trừ chút tiền lương chứ mấy.Mặc dù nói như vậy, nhưng Ngải Tử Lam trong lòng vẫn vì lời nói của anh ta mà không ngừng căng thẳng.“Anh thích người con gái như thế nào?” Đoàn Hồng Huyên cuối cùng cũng chậm rãi hỏi ra, giọng trầm thấp, mang theo chút gợi cảm cùng mị lực mê người.Cái gì? Câu hỏi này….Ngải Tử Lam có chút kinh ngạc, nét mặt ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không lầm, trên tạp chí không có câu hỏi này mà. Ngải Tử Lam nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, vẫn khẳng định không có câu hỏi này.Huống hồ cô nhớ rất rõ, tất cả các câu hỏi liên quan đến tình cảm, trên đó đều không có. Ngẫm lại cũng đúng, cứ coi như là không có trải nghiệm về tình cảm, cũng vẫn có thể có tình cảm. Nhưng ở đó, ngay cả một câu hỏi cũng không có, có lẽ là bị Đoàn Hồng Huyên cắt đi rồi, ra lệnh cấm phỏng vấn.Hơn nữa, nếu có câu hỏi như này, Ngải Tử Lam tự nhận định sẽ nhớ rất rõ.Đoàn Hồng Huyên đây cũng coi như là tìm hiểu, cố tình giăng ra một câu hỏi bẫy, để cho Ngải Tử Lam tự nhảy vào, thật là một con hồ ly giảo hoạt. Ngải Tử Lam có chút khó chịu cảm thán, cũng cảm thấy may mắn vì mình không có sa chân vào.“Trên tạp chí không có câu hỏi này.” Sau khi nghĩ thông suốt, Ngải Tử Lam dứt khoát trực tiếp nói thẳng ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng về phía Đoàn Hồng Huyên, trong ánh mắt tràn đầy sự đắc ý “tôi đã nhìn thấu cái bẫy của anh rồi nha.”Muốn kiểm tra cô, chỉ sợ có chút khó khăn. Ngay cả bản thân Ngải Tử Lam cũng không có nhận ra, cô hưng