41.1: Trong lòng em chỉ có thể có anhQuả nhiên, cô đã từng yêu. Đoàn Hồng Huyên mặt không biến sắc, không nói gì cả.Nhưng Ngải Tử Lam thì ngược lại, cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt anh ta, bình tĩnh như nước, nho nhã thờ ơ, không có gì khác thường.“Anh không phiền chứ?” Ngải Tử Lam không chắn chắn, do dự hỏi.Đoàn Hồng Huyên nghe cô hỏi vậy, quay đầu lại, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy mê người mà nhìn chăm chú vào cô, tràn đầy nhu tình, trầm mặc một hồi mới chậm rãi lên tiếng: “Đồ ngốc. Có gì đâu mà phiền.”Ngải Tử Lam cảm thấy hơi nhẹ lòng. Anh ta nếu không phiền, thì đương nhiên là quá tốt rồi.“Nhưng từ bây giờ trở đi, trong lòng em chỉ có thể có anh.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt hơi lóe, môi mỏng hơi mím, giọng trầm khàn khàn, bá đạo mà thâm tình.Chỉ có thể có anh….Thật là trần trụi mà sở hữu. Ngải Tử Lam nói thầm, trong lòng bất giác lại dâng lên một nỗi ngọt ngào.Mải mê vui đùa, hai người bất giác đã đi tới bên sân điền kinh.Ánh đền đường mờ nhạt, ráng chiều rải rắc trên mặt đất, trên sân điền kinh rộng rãi trống trải chỉ có ít ỏi mấy người đang chạy bộ từng vòng, có một đôi tình lữ đang ngồi trên khán đài bên đường băng thì thầm to nhỏ, kề sát tai nhau như chốn không người.“Em xem, bên kia.” Đoàn Hồng Huyên chỉ chỉ ngón tay của mình tới một mảnh đất bên đường băng.“Sao vậy?” Ngải Tử Lam nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, có chút mơ hồ. Đó là sàn cao su thông thường, không có gì khác thường cả.“Lúc trước có lần đại hội thể thao, anh từng ngã ở đó.” Đoàn Hồng Huyên nhớ lại, giọng nhẹ nhàng bâng quơ, dù sao thì chớp mắt một cái cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.Đột nhiên nghe anh ta nói đã từng bị thương trong hội thể thao, Ngải Tử Lam một mặt có chút kinh ngạc, không ngờ người mạnh mẽ như anh ta cũng có lúc xảy ra chuyện như vậy, mặt khác trong lòng lại không nén nổi, không dám tưởng tượng khi đó là tình huống như thế nào, chỉ hơi nhíu mày, giọng nhẹ nhàng ấm áp, quan tâm hỏi: “Khi đó sao vậy?”“Khi đó” Đoàn Hồng Huyên giọng chậm rãi thuật lại tình hình khi đó.Hắn nhớ như in. Khi đó hắn đang chạy nước rút, đột nhiên chân phải bị trẹo, cơ thể mất thăng bằng, ngay lập tức ngã ra sân, các cơ chân phải liên tục co giật, cả người đều rất đau, nóng rát.Nói đến đây, Ngải Tử Lam nghe thôi mà cũng cảm thấy đau, có chút sợ hãi. Tình huống khi đó chắc chắn là rất nghiêm trọng.Nghĩ mà xem, tuy rằng nhiều lần chịu sự lạnh nhạt và bỏ mặc của Ngải gia, nhưng cô vẫn là rất may mắn. Dù sao thì, phần lớn quãng thời gian làm học sinh của cô cũng trôi qua khá là bình yên, trong quá trình trưởng thành cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào