Trên quảng trường Lệ Đô của thành phố Tam Giang, một người đàn ông mặc bộ vest và đi giày da đang dùng tốc độ kinh người chạy về phía toà nhà Lệ Đô cách đó không tới hai trăm mét. Đây là ngày đầu tiên Bạch Chấn Đông đi làm ở công ty mới. Thấy sắp bị muộn rồi, hắn không muốn bị đuổi việc vì đi muộn, cho nên chạy nhanh như gió.Khi hắn vừa chạy đến bãi đỗ xe ngoài trời của toà nhà Lệ Đô, một người phụ nữ tóc dài mặc bộ vest công sở đột nhiên từ phía sau một chiếc xe việt dã chui ra. Trong lòng Bạch Chấn Đông lập tức kinh ngạc, nghĩ mình tuyệt đối không thể dừng lại ngay được, chỉ có thể cao giọng la lớn:- Mau tránh ra!Người phụ nữ tóc dài nghe tiếng thì quay đầu, liền thấy Bạch Chấn Đông lao tới. Cô sợ tới mức mặt tái mét, theo bản năng muốn tránh. Nhưng cô vừa mới chuẩn bị xoay người, đúng lúc này gót giày lại bị kẹt trong khe gạch. Bất kể cô rút thế nào cũng vô dụng.Người phụ nữ tóc dài lập tức mất cân bằng, bắt đầu ngã ngửa ra sau.Có thể thấy Bạch Chấn Đông sắp va phải người phụ nữ tóc dài. Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, Bạch Chấn Đông đột nhiên nhảy lên, lộn nhào trên không trung, cơ thể cường tráng của hắn lộn một vòng 360 độ trên đỉnh đầu của người phụ nữ tóc dài, hai chân rơi xuống đất. Đồng thời người phụ nữ tóc dài cũng ngã nhào về phía hắn.Hắn vừa lúc cúi người xuống. Người phụ nữ tóc dài trùng hợp ngã nhào lên trên lưng của Bạch Chấn Đông. Hắn lo lắng cơ thể người phụ nữ tóc dài sẽ trượt từ trên lưng mình xuống, hai tay vô thức ấn lên trên ngực người phụ nữ. Một động tác tốt bụng này, lại bị người phụ nữ tóc dài tức giận mắng:- Đồ lưu manh! Bỏ tay anh ra!Nghe được lời này, lúc này Bạch Chấn Đông mới ý thức được hai tay của mình ấn ở trên kho thóc nuôi dưỡng đời sau của người phụ nữ, hắn vội vàng rút hai tay về. Nhưng không ngờ hai tay của hắn vừa buông ra, cơ thể người phụ nữ chợt nghiêng sang một bên, lại trượt từ trên lưng hắn xuống.- Ôi!Chỉ nghe thấy người phụ nữ đau đớn kêu lên một tiếng, cơ thể cũng ngã bịch trên nền quảng trường.Bạch Chấn Đông quay đầu lại, vội vàng phủi sạch quan hệ nói:- Người đẹp, là cô bảo tôi buông ra đấy, chuyện này không liên quan tới tôi.Trong khi nói chuyện, hắn nhìn thấy góc váy của người phụ nữ tóc dài bị vén lên, tầm mắt lập tức thu được chút phong cảnh. Cảnh sắc khiến cho người ta đỏ mặt này làm Bạch Chấn Đông chợt ngẩn người. Hắn âm thầm thán phục nghĩ: Fuck, không thể nào! Cô gái này cởi mở như vậy à? Dám để không đi lại trên đường phố?Lâm Nhược Yên nằm trên mặt đất, nhìn theo ánh mắt của Bạch Chấn Đông, mới kinh ngạc phát hiện người đàn ông này đang nhìn phía bên trên đùi của mình. Hơn nữa cô cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao vừa rồi cảm thấy hai chân lạnh lẽo. Hóa ra hôm nay lúc mình rời khỏi nhà, vì sắp muộn giờ đi làm nên vội mà quên mặc quần lót.Nghĩ đến đây, mặt Lâm Nhược Yên lập tức đỏ bừng, vội vàng dùng túi xách LV đang cầm trong tay che phía trước hai chân, cũng vuốt lại góc váy của mình, che thật kín hai chân, chỉ sợ để Bạch Chấn Đông nhìn thấy gì đó.Sau khi che kín hai chân mình, Lâm Nhược Yên phát hiện Bạch Chấn Đông vẫn nhìn chằm chằm vào bắp đùi mình. Cô lập tức thẹn quá hóa giận mắng:- Đồ lưu manh! Anh còn nhìn à?Lúc này Bạch Chấn Đông mới lấy lại tinh thần, liếc qua Lâm Nhược Yên một lượt. Cô có mái tóc màu nâu để xoăn lọn sóng phủ xuống vai, làn da trắng mịn, mắt ngọc mày ngài, vóc người nóng bỏng, một người đẹp tiêu chuẩn. Hơn nữa hiện ra trước mắt hắn là cặp đùi thon dài lại đầy cám dỗ, đủ cho Bạch Chấn Đông phải nuốt nước bọt. Hắn tới thành phố Tam Giang đã một tháng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ đẹp đến như vậy.Ngay cả khi cô tức giận cũng quyến rũ như vậy.Nhưng dù cô có xinh đẹp mấy đi nữa, làm người đầu tiên phải có lễ độ. Ít nhất Bạch Chấn Đông vừa cứu cô một lần, bằng không lúc này cô chắc hẳn đã nằm trong bệnh viện rồi.Bạch Chấn Đông nghe cô nói ra hai từ lưu manh, đã cảm thấy rất khó chịu. Mình đâu cố ý nhìn thấy chứ? Hắn không khách sáo với cô nữa, cười lộ vẻ rất xấu xa, không thương tiếc mà giễu cợt nói:- Lưu manh à? Kẻ lưu manh mà cô nói hẳn phải là chính cô đi? Nhìn cô có vẻ rất đoan trang, vậy mà đi trên đường phố lại không mặc quần lót, cô đúng là tiến bộ đấy! Mẹ cô có biết chuyện này không?- Anh...Lâm Nhược Yên tức giận đến mặt đỏ tai hồng, hận không thể đập cái túi trên tay về phía hắn. Chỉ là nghĩ đến bắp đùi mình trống trải, đành phải bỏ qua ý định này.Cô nhìn lướt qua xung quanh. May là không có ai ở gần bãi đỗ xe ngoài trời này, nếu không hôm nay mình mất hết thể diện. Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô bị đàn ông nhìn thấy vị trí rất này nọ này, hơn nữa còn là một gã đàn ông thối tha không quen biết.Những điều này đã làm cô rất khó chịu, nhưng lời Bạch Chấn Đông vừa nói thật sự làm cô càng thêm điên tiết.Thấy sắp tới giờ làm, cô không tiếp tục