Bạch Chấn Đông nhìn cám dỗ mờ mờ ảo ảo thì hai mắt trợn tròn. Hắn không ngờ lúc này Lâm Nhược Yên lại quyến rũ như vậy, bầu ngực no đủ, xương quai xanh mảnh mái, mấy lọn tóc rối bời, dáng người nóng bỏng, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp. Những hình ảnh cám dỗ đó đủ khiến cho hắn thèm nhỏ dãi. Điều khiến cho Bạch Chấn Đông nhìn đặc biệt chăm chú chính là thứ Lâm Nhược Yên mặc lên người....Nó mơ hồ hiện ra trước mắt Bạch Chấn Đông, đánh một đòn trí mạng vào thị giác của hắn.Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, trong đầu lại bất giác nhớ tới cảnh tượng góc váy bị hất lên khi ở dưới tầng của công ty. Hắn đã ngắm rất nhiều người mẫu ở phòng trưng bày ô tô, hắn cảm giác những người mẫu đó căn bản không thể cùng cấp với Lâm Nhược Yên.Vừa nghĩ, các hình ảnh chọc người lại không ngừng lần lượt hiện ra trong đầu hắn...Bạch Chấn Đông không biết mình đã bao lâu không chạm vào phụ nữ, bởi vì trong đầu hắn căn bản không nhớ nổi chuyện xảy ra một tháng trước, nhưng vẫn có thể vận dụng thành thạo rất nhiều bản lĩnh trên người mình. Vài kiến thức phong phú cũng bất giác hiện ra trong đầu.Vị trí nào đó được rượu kích thích lại càng có phản ứng mạnh. Mắt hắn nhìn chằm chằm không rời nổi cám dỗ trí mạng từ chỗ cúc áo bị bật ra của Lâm Nhược Yên. Ở dưới ánh đèn, nơi đó lộ ra mảng da trắng mịn, càng làm Bạch Chấn Đông kích động hơn.Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, Bạch Chấn Đông cuối cùng thua trận, mặt gian tà trong lòng một mực nhắc nhở, không động vào cũng phí, dù sao cũng xem như say rượu mất lý trí.Mặt chính nghĩa lại nói, anh là chính nhân quân tử, anh không phải là lưu manh!Cuối cùng Bạch Chấn Đông bị gian ác ép buộc, hai bàn tay thô lỗ ngông cuồng xấu xa quét ngang ngọn núi cao vút, nhiệt độ nóng hỏi kia lập tức làm cho huyết mạch của Bạch Chấn Đông căng lên, thần kinh căng thẳng. Giờ phút này, hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình kích động của mình thế nào nữa.Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Bạch Chấn Đông sợ đến mức tay đang đặt trên hung khí liền run lên. Hắn nhìn theo tiếng động, phát hiện tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Lâm Nhược Yên.Hắn vội vàng rút tay lại, nhìn túi xách LV truyền ra tiếng chuông điện thoại di động kia mà ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cảm giác khẩn trương không chịu được như mình là kẻ trộm vậy. Nếu lúc này mà bị Lâm Nhược Yên biết được, mình không bị cắt cũng khó.Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cũng khiến cho Lâm Nhược Yên đang ngủ mê man có chút ý thức, đôi môi mọng của cô lười biếng khẽ mấp máy, hai tay đặt ở trên sô pha cũng động nhẹ. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Nhược Yên lại chìm vào giấc ngủ say.Nhưng điện thoại trong túi xách vẫn đang đổ chuông. Bạch Chấn Đông tò mò liền mở túi xách của Lâm Nhược Yên ra, móc cái điện thoại Apple màu trắng ra và cúi đầu nhìn. Trên màn hình điện thoại hiện ra tên một người đàn ông là Tôn Kiến Binh. Hắn không biết Tôn Kiến Binh này là ai, càng không biết người đó có quan hệ thế nào với Lâm Nhược Yên.Hắn vốn không muốn nghe, nhưng nhất thời không cẩn thận lại ấn chấp nhận.Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói thân thiết của một người đàn ông:- Nhược Yên, tôi nghe nói cậu đã về nước, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi. Cậu đang ở đâu vậy?Bạch Chấn Đông không biết làm thế nào, đành thử nói vào trong điện thoại:- Cô ấy uống say rồi.Đối phương nghe được giọng nói của Bạch Chấn Đông thì lập tức khẩn trương hỏi:- Anh là ai? Sao điện thoại của Nhược Yên lại ở chỗ anh? Anh bảo Nhược Yên nghe máy đi!- Anh là ai?Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại, lo lắng nữ thần trong lòng mình đã có bạn trai.Giọng Tôn Kiến Binh đột nhiên trở nên lớn lối:- Tôi là ai? Tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi cho anh biết, anh đừng có làm loạn! Mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, nếu không tôi sẽ làm cho anh phải hối hận đấy.Bạch Chấn Đông nghe được hai từ bạn trai liền bực mình. Cho dù hắn còn không biết người đàn ông này có phải là bạn trai của Lâm Nhược Yên thật không, nhưng từ giây phút hắn va phải Lâm Nhược Yên, hắn đã biết cô gái này chỉ có thể là của hắn mà thôi. Có người dám cướp gái với hắn à, quả thật là không muốn sống nữa rồi.- Vậy anh biết tôi là ai không?Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại đối phương.- Anh là ai?Đối phương càng thêm tò mò.Bạch Chấn Đông gằn rõ từng từ:- Nghe cho rõ đi, tôi là người đàn ông của cô ấy. Bây giờ cô ấy đang ở trên giường tôi, có muốn tôi quay lại rồi gửi cho anh không hả?- Cái gì? Người đàn ông của cô ấy à? Thằng nhóc, mày đừng quá kiêu căng. Tao cho mày biết, nếu mày dám động vào cô ấy, tao sẽ giết chết mày!Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia quát lên đầy vẻ kiêu ngạo hống hách, hận không thể dịch chuyển trực tiếp từ bên kia điện thoại tới.- Tôi không nghe anh nói nữa, tôi còn chuyện quan trọng phải làm đây.Bạch Chấn Đông không tiếp tục dây dưa với người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này nữa. Hắn liền cúp máy, cũng xóa số của Tôn Kiến Binh, sau đó tắt máy lại thả vào trong túi xách của Lâm Nhược Yên.Lúc này, Bạch Chấn Đông mới có cảm giác nguy hiểm. Nếu người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này thật sự là bạn trai của Lâm Nhược Yên, vậy hắn phải làm sao đây? Nói không chừng hắn còn có thể bị công ty đuổi việc đấy.Hắn nghĩ một lúc lại cũng lười nghĩ