Người đẩy cửa này tên là Vương Đại Hải. Mặt mũi anh ta bình thường như Vương Bảo Cường. Anh ta là đại diện bán hàng của phòng thị trường. Bởi tình hình khẩn cấp nên anh ta quên mất chuyện gõ cửa. Hơn nữa văn phòng này từng là của tổng giám đốc Vạn, anh ta còn tưởng tổng giám đốc Vạn ở trong văn phòng tổng giám đốc. Nhưng anh ta không ngờ trong văn phòng lại là sếp tổng nữ mới tới.Chẳng qua anh ta cũng không ngờ mình vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta líu lưỡi như vậy.Cho dù Lâm Nhược Yên và Bạch Chấn Đông thật sự không có gì, nhưng chỉ với tư thế của bọn họ lúc này đã khiến người ta suy nghĩ xa xôi rồi.Bạch Chấn Đông vội vàng rời miệng khỏi vị trí nhạy cảm của Lâm Nhược Yên, để tránh cho nhân viên khác của công ty nhìn thấy, làm cô khó xử.Bạch Chấn Đông bị Vương Đại Hải dọa cho, phía dưới cũng hoàn toàn rút quân lặng lẽ. Nếu bị dọa mà để lại bệnh gì, hắn không thiến thằng nhóc này cũng không được.Hai người đang ở trên sàn nhà vội vàng đứng lên. Lâm Nhược Yên cuống quýt chỉnh lại váy của mình, ngẩng đầu tức giận mắng Vương Đại Hải:- Anh làm gì thế? Sao vào phòng không gõ cửa?Vương Đại Hải lộ vẻ đau khổ. Anh ta biết mình đã gây họa nên không ngừng xin lỗi:- Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, xin lỗi... Tôi không cố ý...Lâm Nhược Yên mắng xong, nghĩ đến Vương Đại Hải sốt ruột như vậy thì khẳng định có chuyện gì gấp.Vì vậy, cô không chút hoang mang hỏi:- Xảy ra chuyện gì?Lúc này Vương Đại Hải mới nói:- Tổng giám đốc Lâm, cô ra ngoài xem thử đi! Có mấy khách hàng đang gây sự ở quầy lễ tân.Nghe tới hai từ - khách hàng- này, Lâm Nhược Yên liền nhíu mày, im lặng một lát mới dặn dò Vương Đại Hải:- Anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ tới ngay.Vương Đại Hải - À- một tiếng, trước khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc còn cố ý liếc nhìn Bạch Chấn Đông. Có lẽ anh ta thấy Bạch Chấn Đông người mới tới này đã làm chuyện xấu với sếp tổng mới trong văn phòng, đương nhiên anh ta rất sẵn lòng nếu có thể làm bất kỳ chuyện xấu gì với người đẹp như vậy. Lúc này trong lòng anh ta chỉ đầy hâm mộ.Sau khi Vương Đại Hải rời đi, Bạch Chấn Đông vội vàng chủ động nhận lỗi:- Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, tôi không phải cố ý đập...Hắn còn chưa giải thích xong, Lâm Nhược Yên đã hừ lạnh một tiếng, thốt ra một câu:- Lưu manh!Cô nói xong, giày cao gót liền phát ra những tiếng cạch cạch. Cô đã rời khỏi văn phòng, bước nhanh về phía quầy lễ tân.Lâm Nhược Yên đi rồi, Bạch Chấn Đông vẫn ở trong phòng làm việc hồi tưởng lại cảnh vừa rồi. Cho dù chiếm lợi lớn nhưng hắn vẫn hơi lo lắng. Nhỡ cô gái này lại lấy mình ra khai đao, vậy mình hoàn toàn tiêu đời.Không bao lâu, Bạch Chấn Đông ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, lại nghe có lễ tên của công ty đang mồm năm miệng mười nói. Nghe giọng này thì hình như đang tranh cãi ầm ĩ với khách hàng. Thật không biết đã xảy ra chuyện gì.Do tò mò, Bạch Chấn Đông lại đi về phía quầy lễ tân. Hắn phát hiện có mấy người vây quanh quầy lễ tân của công ty. Khi hắn chen được vào trong đám đông, mới phát hiện ra có năm người đàn ông đứng trước mặt Lâm Nhược Yên.Lúc này, Lâm Nhược Yên đang nói gì đó với một gã đàn ông lạ mặt. Người đàn ông này trông tai to mặt lớn, lưng hùm vai gấu, trên cổ còn đeo cái dây chuyền to bằng ngón tay út, cổ tay phải đeo một vòng phật, trên cánh tay trái lại xăm hình.Người đàn ông trợn mắt trâu, chỉ vào Lâm Nhược Yên nói đầy dữ tợn:- Vợ của tôi uống sữa của công ty các người mới phải vào bệnh viện. Hôm nay cô không trả lại công bằng cho tôi, tôi sẽ đập công ty các người!Anh ta nói xong còn cố ý xắn tay áo, ra vẻ muốn đánh.Thấy tên mập ngang ngược như vậy, Lâm Nhược Yên lại không sợ, nhìn anh ta cười và giải quyết thành thạo:- Thưa ngài, thật xin lỗi nếu sản phẩm của công ty chúng tôi đã gây bất tiện cho ngài. Tôi vô cùng áy náy, nhưng mong ngài hãy yên tâm, công ty sữa Prairie chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.Cô vừa nói xong, người đàn ông lại trợn mắt cao giọng quát:- Xử lý thế nào? Cô nói cho tôi xem thử đi.Lâm Nhược Yên muốn bảo vệ hình tượng của công ty, đành phải khách sáo nói:- Ông anh này, chúng ta tới văn phòng làm việc lại nói chuyện.Mới sáng sớm, mấy người này đã gây ầm ĩ ở cửa công ty sẽ tạo thành ảnh hưởng rất không tốt cho công ty, cho nên Lâm Nhược Yên mới đưa ra hạ sách này.Nhưng người đàn ông béo không hề chấp nhận, chỉ vào dưới chân và nói với thái độ cứng rắn:- Tôi không tới văn phòng của cô, muốn xử lý thì xử lý ngay tại đây đi, bằng không tôi cho cô biết hậu quả!Lâm Nhược Yên không muốn Sữa Prairie bị đưa lên báo vì chuyện này, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng trí mạng. Cho nên cô đành phải thỏa hiệp nói:- Ông anh này, anh xem như vậy có được không? Công ty chúng tôi sẽ hoàn toàn gánh chịu tiền nằm viện chữa trị của vợ anh.Tên béo nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, mở miệng lại tham lam đòi hỏi:- Tiền chữa bệnh, tiền bồi dưỡng, tiền nghỉ làm, tiền hộ lý, tiền giao thông, tiền trợ cấp thức ăn, phí tổn thất tinh thần vân vân của vợ của tôi, cộng những chi phí này lại, ít nhất cô phải cho tôi một triệu.Lâm Nhược Yên nhíu mày khi nghe được con số lớn này, nói với vẻ không thể tin nổi:-