Cửa văn phòng tổng giám đốc vừa đóng lại chợt bị Bạch Chấn Đông đẩy ra. Lâm Nhược Yên sợ đến mức suýt đánh rơi cái quần lót trong tay.Cô vừa muốn mắng hắn, hắn lại thò nửa đầu vào vừa cười vừa nói:- Tổng giám đốc Lâm, trước khi cô mặt nên giặt sạch đi, nếu không bị dị ứng thì rắc rối lắm. Hơn nữa chỗ kia là...Lâm Nhược Yên nghe được lời này liền tức đến mức cầm bút trên bàn làm việc ném về phía Bạch Chấn Đông, còn quát lớn:- Cút!Nhưng Bạch Chấn Đông giơ tay liền đón được cái bút do Lâm Nhược Yên ném tới. Thật ra điều này lại khiến Lâm Nhược Yên vô cùng bất ngờ.Bạch Chấn Đông đóng cửa lại, đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc như bảo vệ, trên tay nghịch cái bút do Lâm Nhược Yên ném tới. Hắn chơi một lúc lại đưa bút lên trước mũi ngửi. Không ngờ cái bút mà Lâm Nhược Yên đã dùng qua cũng thơm như vậy.Lúc này, trong đầu hắn bắt đầu ảo tưởng. Bây giờ Lâm Nhược Yên đang thay quần lót trong phòng làm việc, hắn cũng muốn nhìn lén nhưng lại sợ cô phát hiện, đành phải từ bỏ suy nghĩ này.Đúng lúc này, người đẹp lễ tân A Châu lại đi tới. Cô ấy nhìn thấy Bạch Chấn Đông đứng ở cửa văn phòng như cọc gỗ thì tò mò hỏi:- Bạch Chấn Đông, anh đứng đây làm gì?Hắn sao có thể nói tổng giám đốc Lâm đang thay quần lót trong phòng làm việc được! Bất đắc dĩ, hắn đành phải nói láo:- Tôi ngắm cảnh thôi!A Châu quan sát xung quanh rồi quay đầu nói:- Thần kinh!Cô ta nói xong lại tính đi vòng qua Bạch Chấn Đông để gõ cửa văn phòng. Hắn liền cản lại.- Anh làm gì thế?A Châu nơm nớp lo sợ hỏi, còn tưởng rằng người này muốn sờ mình.Bạch Chấn Đông ngăn cô ta lại, nói:- Cô không thể đi vào lúc này được!- Vì sao?A Châu đầy nghi ngờ.Bạch Chấn Đông lắp ba lắp bắp nói:- Ơ... Tổng giám đốc Lâm đang nhận một cuộc điện thoại rất quan trọng, cô ấy đã căn dặn như vậy.A Châu hơi sửng sốt, chất vấn hỏi:- Sao anh biết?Bạch Chấn Đông tội nghiệp nói:- Tôi vừa đã bị mắng một trận, cô muốn bị mắng thì cứ gõ cửa đi!A Châu nhìn Bạch Chấn Đông nửa tin nửa ngờ:- Thật à?Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, mặt Lâm Nhược Yên sa sầm xuống đứng ở cửa, vừa định mắng Bạch Chấn Đông thì phát hiện ra A Châu cũng đứng ở cửa.- A Châu! Có chuyện gì sao?Thái độ của Lâm Nhược Yên lập tức thay đổi.A Châu cung kính nói:- Tổng giám đốc Lâm, tôi gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc, nhưng điện thoại của ông ấy đang tắt máy!- Quản lý của các phòng ban khác chứ?- Vẫn là tắt máy!- Tôi biết rồi, cô đi làm việc gì!A Châu gật đầu. Trước khi rời đi, cô ấy còn cố ý liếc nhìn Bạch Chấn Đông, luôn cảm thấy thần kinh người mới tới này không bình thường.Khi Bạch Chấn Đông nhìn Lâm Nhược Yên, xuyên qua váy ngắn màu trắng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của cái quần lót màu hồng kia như ẩn như hiện, cực kỳ cám dỗ.Giọng điệu ra lệnh của Lâm Nhược Yên đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Chấn Đông:- Vào đi!Bạch Chấn Đông đành phải vào văn phòng của Lâm Nhược Yên. Hắn phát hiện cô quay lại bàn và ngồi xuống ghế, luôn xoay cái bút trong tay như gặp phải chuyện gì đó. Hắn chợt nghĩ đến những lời A Châu vừa nói với Lâm Nhược Yên, trong lòng thầm suy nghĩ, lẽ nào bản quản lý của công ty xảy ra vấn đề gì.Lúc này Lâm Nhược Yên đã biết Phó tổng giám đốc và mấy quản lý phòng ban khác đều tắt máy, trong lòng cô rối bời. Những khách hàng trước đó của công ty đều do bọn họ toàn quyền chịu trách nhiệm. Bọn họ đột nhiên xin nghỉ, công ty cũng trở nên rối loạn, các phòng ban đều gọi điện thoại tới xin chỉ thị của Lâm Nhược Yên. Nhưng trước đó, những chuyện nghiệp vụ này đều do Vạn Nguyên Hồng xử lý, bây giờ cô đột nhiên tiếp nhận, có chút trở tay không kịp.Cô biết đây là kiệt tác của Vạn Nguyên Hồng, nhưng cô không thể để cho ông ta chế giễu, cô phải nghĩ cách giải quyết mấy vấn đề này, bằng không về sau làm sao khiến mọi người trong công ty phục được.Trước mắt công ty còn có số tiền lớn chưa thu hồi lại, nếu gần đây không thể thu hồi lại khoản tiền này, dây chuyền sản xuất của công ty sẽ tê liệt, thậm chí ảnh hưởng đến hoạt động của cả công ty.Cô nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Đã không còn nhiều thời gian nữa. Cô nghe cấp dưới của phòng tài vụ nói, trước đó chắc chắn vẫn luôn là Vạn Nguyên Hồng chịu trách nhiệm về khoản tiền của vị khách hàng lớn này, hơn nữa cũng chỉ Vạn Nguyên Hồng có thể thu được. Bởi vì khách hàng lớn là người phương bắc, coi rượu như mạng, ai có thể uống hơn ông ta thì chuyện gì cũng dễ nói. Trong Sữa Prairie lại chỉ có duy nhất Vạn Nguyên Hồng uống rượu giỏi, có thể uống cùng với khách hàng lớn, cho nên rất được người này coi trọng và yêu mến.Vào thời điểm quan trọng này, Lâm Nhược Yên chỉ có thể gọi Bạch Chấn Đông đi theo. Bởi vì cô uống rất kém lại không biết người khách này là hạng người gì. Nhỡ cô uống say, ông ta lại làm gì đó thì sao? Cô dẫn theo trợ lý tạm thời Bạch Chấn Đông này, ít nhiều cũng khiến đối phương không dám làm bừa.Cô chợt đứng dậy, dặn dò Bạch Chấn Đông:- Anh đi cùng với tôi.- Đi đâu?Bạch Chấn Đông hỏi.Lâm Nhược Yên tức giận nói:- Tôi