Lâm Tổ Ninh nói xong câu đó cũng chẳng cảm thấy bổ béo gì, trùm chăn qua đầu, giả vờ nằm ngủ.
Suốt đêm, nữ hài Thiên Sứ cũng không trở lại.
* * *
Có đôi khi ta hoài nghi, tình yêu cùng sự thù hận của con người cũng đều chỉ là cảm xúc nhất thời.
Nếu như bị thời gian xiềng xích lâu ngày, dần dà, gông cùm thù hận cũng sẽ không tồn tại, còn đối với tình yêu, cũng sẽ bởi vì tuyệt vọng mà từ bỏ mọi tranh đấu.
Ta – Dương Lương Nhi, 14 tuổi ta tiếp nhận nam nhân đầu tiên, Hoàng viên ngoại, sau đó người ta tiếp nhận cũng càng nhiều.
Hoàng viên ngoại không phải loại người quá khó chịu.
Mãi cho đến khi ta 16 tuổi, ta mới có quyền lựa chọn muốn hay không người nam nhân nào.
Đương nhiên, ta cũng không thể nói rằng ta không cần.
Vẻ đẹp của ta cùng cầm nghệ, đã làm cho ta trở thành Đệ Nhất Danh Kỹ Hoán Hoa Lâu.
Ở Hoán Hoa Lâu, người người cung phụng ta như Bồ Tát.
Ta mặc trên người nhiều bộ hoa phục lộng lẫy, khiến cho đa số nữ tử khác đều hâm mộ.
Đầu ta gắn châu ngọc Lục Vân, viên Minh Châu to bằng cái đấu chiếu sáng rực rỡ gắp gian phòng, còn có Thúy Bảo Thoa (trâm cài tóc) rung động lòng người, mà những thứ này đều đến từ phú thân danh sĩ cung dưỡng.
Ta hiểu thừa nước đục thả câu.
Đến Hoán Hoa Lâu tìm cỏ thơm, đều là phú gia đệ tử, ngươi càng lờ đi, hắn càng muốn ăn hết son phấn, ngươi càng đối với hắn lạnh nhạt, hắn càng hy vọng ngươi nhe răng cười một cái, rất dễ dàng, cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Muốn bọn hắn đem gia sản tới, cần phải hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Ta được tự do tuyển chọn, sự tự do thảm thương để lựa chọn thứ mà ta không căm ghét.
Giống như một tấm vải trắng đã dính máu, có giặt tẩy thế nào cũng không sạch.
Ta sớm đã nhìn thấy, cuộc đời này chỉ có thể tồn tại cùng vinh quang và ô nhục, Bởi vì ta không trốn thoát sự tra tấn như thế cho nên ta không còn bị cái tâm mong mỏi đào tẩu đùa giỡn nữa.
Ta bắt đầu chơi đùa với những kẻ muốn chơi đùa với ta.
Ngươi cho rằng ta hận Hoàng viên ngoại?
Không! Ta không hận hắn, ta chỉ hận mình sinh ra đã bần hàn, nghèo khổ.
Sau đó, ta có thể bồi Hoàng viên ngoại uống rượu, ngắm trăng, ngâm thi thơ.
Hắn uống rượu xong, hắn cười dâm loạn nói với ta:
"Nàng ah, nha đầu này, đã không còn giống như xưa nữa, không còn giống như xưa nữa, khà khà.."
Dựa vào bản lĩnh lời ngon tiếng ngon, nhờ mối quan hệ nửa thân nửa không*, ta chiếm được chỗ Hoàng viên ngoại một phần ruộng vườn, ta đem nó tặng cho Nhị tỷ xem như phần của hồi môn.
*Nguyên văn là生张熟魏 – Sinh Trương Thục Ngụy: có quen thân, có quen sơ: Chỉ những người quen biết hoặc kẻ không quen biết.
Xuất xứ từ thời Bắc Tống, tương truyền Bắc Đô có một kỹ nữ xinh đẹp nhưng cử chỉ cứng nhắc, không nói không cười, được giới học thức gọi là "Sinh Trương Bát".
Một hôm, được cho gọi đến Khấu Chuẩn phủ dự tiệc, nàng cũng được mời đến.
Khấu Chuẩn lệnh cho Ngụy Dã làm một bài thơ, Ngụy Dã liền ngâm rằng:
"Quân vi Bắc đạo Sinh Trương Bát/ Ngã thị Tây Châu, Thục Ngụy Tam/ Mạc quái tôn tiền, vô tiếu ngữ/ Bán sinh bán thục, bất tương am."
(Tạm dịch: Vua tại Bắc đô có Sinh Trương Bát, ta người Tây Châu – Thục Ngụy Tam, Chớ trách trước sau không cười nói/ nửa biết nửa không chưa am tường)
《 Trích Tống Thẩm Quát - Mộng Khê Bút Đàm – Quyển 16, Nghệ Văn Tam》
Sau này, lấy câu nói trên để ví von những người khách nhân được kỹ nữ tiếp đãi đều là bán sinh bán thục – nửa quen nửa không, miễn là khách nhân của kỹ nữ, đều không phân biệt người quen người lạ)
Nhị tỷ đã qua độ tuổi 20, mới cùng một thanh niên ở thôn bên cạnh, làm nghề cày cấy kết lương duyên.
Nhị tỷ khấu đầu với ta ba cái, ta đỡ nàng dậy rồi nói:
"Cả đời muội, đại khái cũng chỉ ở đây mà hoang phế tuổi tác, xem như tỷ thay ta gả đi một lần!"
Ta chưa gặp qua tỷ phu (anh rể), cha cũng không còn xem ta là người của Tô gia nữa, bởi vì hiện tại ta đã là "kỹ nữ".
Có trời mới biết trong lòng ta có bao nhiêu đố kị với Nhị tỷ.
Phàm những thứ ta không có được, chính là thứ ta muốn có nhất, muốn, thì đã sao? Nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến, cũng vô dụng.
Mặc dù đã quen với việc kiếm sống tại Hoán Hoa Lâu, nhưng ước vọng còn lại trong lòng ta đều đã chết..
Ta muốn tìm một vị trượng phu, một