Kỳ thật việc đọc sách cũng không hấp dẫn ta bằng Lê Đại.
Ta chỉ muốn đến Bắc Kinh, vì tương lai của ta mà từng bước thận trọng.
Đến Bắc Kinh, tuy ta cùng Lê Đại đi về có đôi, nhưng Lưu Tư Kỳ cũng không phát hiện.
Lâu ngày, hai ta nảy sinh tình cảm, việc học của ta và hắn đương nhiên rất thuận lợi.
Ta lại vô cùng nhanh nhẹn, lại lanh lợi, ta gợi ý bóng gió để hắn cầu hôn ta.
Cha của Lê Đại cũng là một thân hào nông thôn ở địa phương, giữa hai ta, hôn sự thuận lợi vô cùng.
Ta trở thành thê tử của Lê Đại, cùng hắn trở về quê cũ mở trường dạy học.
Thời thế loạn lạc, không còn nơi nào tốt hơn quê xa chốn cũ.
Sau một năm, tình hình cũng trở nên an ổn hơn.
Tại sao không có ai dạy ta, bất luận có thông minh bao nhiêu, những gì không nên của mình mãi mãi không thể là của mình, cho dù đã bái động phòng.
Về quê cũ, ta có nghe qua tin tức của Lưu Tư Kỳ, nghe nói nàng đã sớm thành hôn, gả cho một phú hộ lớn tuổi, làm kế phu nhân, tục ngữ gọi là "đứa trẻ ôm ván quan tài".
Ván quan tài ôm không được bao lâu, vị hôn phu quy thiên, nàng lại trở thành tân quả phụ!
Trở thành quả phụ như thế, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
Vốn dĩ nàng không cần bị gả cho người nghèo túng.
Nhưng có người nói với ta, cha nàng hút thuốc phiện, bán hết ruộng đất, tài sản, mọi thứ trong nhà đều suy tán, cho nên đem nàng xem như vật thế chấp đi cầm cố.
Ta cũng không muốn gặp lại nàng, vì ta muốn thăm dò vị hôn phu của ta có còn quyến luyến Tư Kỳ hay không, ta đành nói tin tức mà nàng gặp phải cho hắn biết.
Hắn chỉ nhàn nhạt "A" một tiếng.
"Huynh đã sớm biết?"
"Không có."
Rời xa thời sinh viên, Lê Đại sống có chút bơ phờ.
Ta cùng hắn nói chuyện, nhưng hắn không mấy phản ứng.
Ta không thấy tâm ý hắn dao động.
Chỉ khi cùng với ba, năm hảo hữu, bàn chuyện quốc gia đại sự, ta mới thấy hắn hào hứng, kích động.
Ta không đồng ý để hắn tham gia vào bất kỳ việc chính trị nào, ta biết, người khác càng nói nhiều, họ sẽ càng chết sớm.
"Nàng chỉ hy vọng ta trở thành một tên nam nhân không ôm chí lớn!"
Hắn thường phàn nàn.
Tại sao hắn lại phàn nàn? Ta vì hắn, cũng trở thành một nữ nhân không ôm chí lớn.
Ta đem 80% sự thông minh của mình đều đặt trên người hắn.
Ta học cách nấu ăn thật ngon, chăm sóc dạ dày của hắn, nhiều khi còn dài hơn mấy phân so với thời còn đi học.
Bằng hữu của hắn tới chơi, nhiều người khen ngợi:
"Tẩu phu nhân chẳng những có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại còn là một người hiền tuệ, hòa hợp từ thời đai trước tới thời đại mới, thật là hiếm thấy, hiếm thấy!"
Ta tự nhận mọi chuyện mình làm đều tương đối tốt.
Ta là một nữ tử tốt, một nàng dâu tốt, một thê tử tốt.
Cha mẹ Lê Đại cùng đại ca hắn ở trong thôn.
Mỗi khi năm hết tết đến chúng ta trở về, kiểu gì ta cũng sẽ đem lễ vật về cho họ vui.
Người không ở gần, liền dễ dàng thấy chân tâm.
Hết thảy đều hoàn mỹ vô khuyết.
Sau đó cứ thế hắn trở thành cha của hài tử.
Cho nên tâm hắn càng định.
Giống như Tôn Ngộ Không, bị niệm Khẩn Cô Chú a.
Kế hoạch cuộc đời ta, cũng là kế hoạch cuộc đời hắn.
Tính mạng của ta gắn kết trong đó, sao có thể cho phép mọi chuyện bị bê bối được?
Hắn nói, trong nhà có việc, muốn trở về, không cho ta đi cùng:
"Giữa huynh đệ, thảo luận