"Kỳ Kỳ, trên đời này em là duy nhất của tôi, nên kiếp này em chỉ có thể thuộc về một mình tôi”. Chàng trai thì thầm bên tai cô gái.
“Buông tôi ra.” Giọng người con gái mang theo sự khó chịu và chật vật.
“Không thích tôi?”
Đôi mắt xinh đẹp của người con trai gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Đó là ánh mắt nhìn cực kì tập trung, trong đôi mắt, trong con ngươi hiện lên tất cả đều là khuôn mặt của cô gái, dường như trong mắt hắn chỉ tồn tại hình ảnh của cô.
“Vậy em thích ai?”
Lông mày hắn hơi nhướng lên khiến khuôn mặt hắn càng trở nên tà mị nhưng xen chút mơ hồ.
Trái tim người con gái chợt run lên, không nói được lời nào.
Ngay sau đó, hắn nắm lấy tay phải của cô, há mồm ngậm lấy ngón tay của cô, vừa liếm vừa mút, không ngừng lặp đi lặp lại động tác ấy, giống như ngón tay của cô bây giờ là món đồ chơi mà hắn yêu thích nhất. Cô thở dài một hơi rồi nói:
“Không có, tôi không thích ai cả”
Nói xong, cô vặn cổ tay, cố gắng giải thoát các ngón tay của mình khỏi sự áp chế của hắn.
Nhưng hắn dùng lực rất mạnh khiến sự giãy giụa của cô căn bản không có một tác dụng nào.
Môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, khóe môi tạo nên một đường cong hoàn mỹ:
“May mắn là em không có nói ra tên của người khác, bằng không, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn”
Cô chỉ cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại:
“Quân Cẩn Ngôn, anh đúng là đồ điên!”
“Phải, tôi đúng là điên rồi!"
Hắn đưa mu bàn tay cô lên môi mình, và hôn nhẹ lên nó.
“Kỳ Kỳ, chỉ có em mới khiến tôi phát điên như thế này thôi!”
Hắn nói những lời như vậy bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh nhưng lại khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
Giống như đây là một sự thật không thể nào thật hơn, từ năm đó, từ lúc mà hắn nắm chặt làn váy của cô, trong thế giới của hắn chỉ có cô, đối với cô luôn là bộ dạng điên cuồng.
“Thích tôi, Kỳ Kỳ, tôi muốn em thích tôi!”
Cô trừng mắt nhìn hắn, môi hắn vẫn còn đang dán lên mu bàn tay cô. Sự cố chấp của hắn là