Cô lập tức đứng chắn trước mặt hắn:
"Tôi chưa nói là muốn nghỉ việc, có lẽ công việc này đối với anh không đáng là gì, nhưng đối với tôi mà nói, đây chính là nguồn thu nhập duy nhất của tôi."
Hắn trực tiếp lôi ví từ trong túi quần ra, đưa cho cô một tấm thẻ vàng: "Mật mã là sinh nhật em."
Hạ Kỳ trừng mắt nhìn tấm thẻ vàng trong tay Quân Cẩn Ngôn: "Đem nó cất vào đi."
"Như vậy em sẽ ăn cơm cùng tôi sao?" Hắn hỏi.
Cô sửng sốt một lúc, nhất thời không biết nên nói gì.
Lần thứ hai hắn nhấc chân đi về phía cửa, ăn cơm hoặc nghỉ việc, hắn đang ép cô trả lời một trong hai.
Mắt thấy hắn đã đi gần về phía cửa, tay thậm chí còn đặt ở trên then cửa, cô buột miệng thốt ra:
"Được, tôi ăn cùng với anh."
Nhưng lời vừa thốt ra từ miệng, trong lòng Hạ Kỳ vẫn không nhịn được oan thán một tiếng, có thể tưởng tượng ra, chốc lát nữa khi cô ra khỏi phòng, chỉ sợ những người khác bắt gặp rồi tin đồn lại bay đầy trời.
Lúc này Quân Cẩn Ngôn mới hài lòng mỉm cười, một lần nữa quay trở lại bàn ngồi xuống.
Tư thế Quân Cẩn Ngôn dùng cơm, Hạ Kỳ vẫn luôn cảm thấy đây chính là một hình thức được dạy dỗ chuẩn mực, quy tắc. Mặc kệ là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây, mặc kệ là đũa, dao hay nĩa đều là tư thế cực kỳ tiêu chuẩn. Tựa như giờ phút này, hắn dùng tốc độ không nhanh không chậm để ăn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự quý tộc, chuẩn mực.
Cho dù đang trong trạng thái nhàn nhã, động tác của hắn vẫn như cũ không có một chút cẩu thả. Ví dụ như khi uống rượu, khoảng cách giữa các ngón tay khi cầm chén rượu giống như được đo lường bằng máy móc, sẽ không có một chút sai lầm nào.
"Tại sao lại không ăn? Không thích những món ăn này sao?" Quân Cẩn Ngôn lên tiếng nói.
Hạ Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn những món ở trên bàn ăn, những món này đủ để đánh bay một tháng tiền lương của cô chưa kể đến chai rượu vang đỏ mà hắn vừa rót ra.
Những thứ này đều là những thứ mà ngày thường cô muốn ăn nhưng lại không thể ăn nổi, chỉ là bây giờ cô thật sự không có cảm giác muốn ăn, bèn nói:
"Trước khi đi làm tôi đã ăn bữa chiều rồi, bây giờ