Dáng vẻ quen thuộc này khiến cơ thể Hạ Kỳ bỗng chốc cứng đờ. Ông chủ Vương đứng một bên nói:
“Tiểu Kỳ, mau phục vụ rượu cho khách”
Hạ Kỳ không trả lời nhưng ngay lúc này, người đàn ông đang nghịch điện thoại không chút để ý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.
Khuôn mặt tuấn mĩ, góc cạnh đến hoàn hảo, đôi mắt được mái tóc che đi bây giờ ở dưới ánh đèn hiện lên thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa sen trắng, ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt nhưng ngay sau đó biến thành một ánh nhìn chuyên chú, giống như một mạng lưới bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô.
Hạ Kỳ chỉ cảm thấy lúc này tay chân cô đều có cảm giác lạnh lẽo.
Ông chủ Vương lại thấp giọng thúc giục:
“Đừng đứng thất thần bất động ở đấy nữa!”
“Sao hả? Muốn lấy ba bình rượu đỏ này để bồi tội sao?”
Một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt Hạ Kỳ, cầm lấy một chai rượu vang đỏ, thong thả ung dung bật nút chai, đi tới trước mặt Lưu Mai Mai, đem rượu vang đỏ đổ xuống người Lưu Mai Mai, từ đỉnh đầu đổ xuống toàn bộ.
Tí tách!
Căn phòng lập tức tràn ngập mùi vị của rượu vang đỏ mà Lưu Mai Mai bây giờ, trên đầu, trên khuôn mặt, cả người đều là màu đỏ của rượu. Lưu Mai Mai sợ đến nỗi quên cả khóc.
Khi đối phương cầm lấy chai rượu thứ hai đi về hướng Lưu Mai Mai chuẩn bị đổ xuống người Lưu Mai Mai một lần nữa thì Hạ Kỳ bỗng lên tiếng:
“Đủ rồi, cho dù cô ấy lúc trước đã đắc tội các anh nhưng cô ấy cũng đã nhận được giáo huấn rồi”
“Sao hả? Cô muốn thay thế cho cô ta à?”
Người đàn ông cầm chai rượu cười nhạo, bàn tay liên tục xoay chai rượu, mắt thấy chai rượu sắp tạt về phía người Hạ Kỳ nhưng ngay lúc này, một bóng người lao tới trước mặt Hạ Kỳ.
Rào!
Màu đỏ của rượu giống như màu máu tươi tạt thẳng vào bộ tây trang trắng tinh và trên khuôn mặt tinh xảo. Dọc theo mái tóc đen tuyền, rượu chảy xuống khắp khuôn mặt, nước da vốn đã trắng nay có thêm chút rượu đỏ càng thêm ma mị.
Lãnh đạm mà tuyệt diễm, yên tĩnh lại mê hoặc lòng người!
Căn phòng ngay lập tức trở nên tĩnh mịch.
“Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp”
Đôi môi mỏng khẽ cong