Khi xe đang đi được đến nửa đường thì Quân Cẩn Ngôn có vẻ bị mất máu quá nhiều nên có chút uể oải, cả người mềm nhũn dựa vào vai Hạ Kỳ.
Ánh sáng trong xe có chút mờ nhạt, Hạ Kỳ cúi đầu, nhìn làn da của hắn vốn trắng giờ phút này lại loang lổ máu.
Tái nhợt, yếu ớt!
"Đừng ngủ! Anh đừng ngủ mà!" Hạ Kỳ kêu lên bên tai Quân Cẩn Ngôn, cô thật sự sợ nếu hắn cứ như vậy mà ngủ, sau đó...
Nghe được giọng nói của cô, đôi mắt hắn chậm rãi mở ra, nhìn cô không chớp mắt.
Im hơi lặng tiếng, giống như bây giờ chỉ cần một cái chớp mắt cũng đã trôi qua cả vạn năm.
Giờ phút này, trong lòng Hạ Kỳ có một loại hối hận, hối hận trước đây cô không nên nói với hắn những lời nói như vậy. Nếu cô không nói, vậy hắn cũng sẽ không để mặc đối phương đánh như vậy mà không đánh trả lại, nếu cô không nói, hắn cũng sẽ không chảy máu đầu giống như bây giờ.
Ngay từ nhỏ đã như vậy, một câu nói của cô, có thể ảnh hưởng đến mọi thứ của hắn.
---
Thôi Phàm trực tiếp lái xe đến một bệnh viện tốt nhất trong thành phố. Tất nhiên, trước đó Thôi Phàm đã liên hệ qua, nên Quân Cẩn Ngôn sau khi đưa đến bệnh viện lập tức có các chuyên gia cùng đội ngũ bác sĩ tiến hành chữa trị.
Hạ Kỳ không còn sức lực ngồi trên ghế hành lang ở bệnh viện. Đôi tay và quần áo đều dính rất nhiều máu tươi, chiếc khăn nắm trong lòng bàn tay giống như một quả cầu lửa nóng, đốt cháy lòng bàn tay cô nhưng cô lại không nghĩ tới buông nó ra.
Thôi Phàm ở một bên nhìn người phụ nữ trước mặt , có lẽ trong lòng cậu cũng đã từng nghĩ nhưng không thể nào nghĩ tới người phụ nữ này đối với Quân Cẩn Ngôn lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
"Về sau đừng nói như vậy với Quân Cẩn Quân, sẽ làm ảnh hưởng đến cậu ấy." Thôi Phàm đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thôi Phàm, sau đó gật gật đầu: "Tôi biết rồi." Có lẽ chuyện lần này đã dạy cho cô một bài học.
"Tôi tên Thôi Phàm, bạn của Quân Cẩn Ngôn, đã từng gặp qua cô