"Không sao nữa rồi, ngày mai có thể xuất viện." Hạ Kỳ trả lời, trong lòng vẫn còn chút mơ hồ. Rõ ràng cô không có cảm giác gì với Quân Cẩn Ngôn, nhưng tại sao, chỉ vì hắn nở nụ cười lại khiến cô ngơ ngẩn?
"Thế thì tốt." Lục Tiểu Nhứ nói: "Dù sao hôm nay cũng không có tiết, đêm qua cậu lại ở bệnh viện, chi bằng tắm rửa rồi ngủ một lát?"
"Không cần, bây giờ mình vẫn chưa buồn ngủ." Hạ Kỳ nói, kéo ghế dựa lại, ngồi bên cạnh Lục Tiểu Nhứ, cùng nhau xem bộ phim Hàn Quốc trên máy tính.
Mới xem một lúc, Hạ Kỳ hỏi: "Nam chính bị khiếm thính à?"
"Ừ, lớn lên mới bị, tuy rằng gia đình giàu có nhưng bởi vì sự khiếm khuyết này mà trong lòng vẫn luôn tự ti, tất nhiên, khi yêu cũng vất vả hơn nhiều so với người bình thường."
Không biết tại sao, đột nhiên Hạ Kỳ nhớ tới Quân Cẩn Ngôn, có lẽ hắn và nam chính giống nhau, đều mắc phải một chứng bệnh khiếm khuyết nào đó. Chỉ là từ trước tới nay cô đều không cảm thấy Quân Cẩn Ngôn có chút tự ti nào, ngược lại đôi khi còn bá đạo đến mức vô lý.
"Tiểu Nhứ, cậu cảm thấy người bình thường có thể yêu một người tính cách bị khiếm khuyết không?" Hạ Kỳ đột nhiên hỏi.
Lục Tiểu Nhứ chớp chớp mắt nói: "Tính cách bị khiếm khuyết? Ý cậu là về phương diện tính cách của người đó không giống với người bình thường?"
"Ừm, gần giống như vậy."
"Chắc là có thể." Lục Tiểu Nhứ khá là lạc quan: "Chỉ cần yêu thật lòng, không gì là không thể. Nhưng phải nói lại, trong xã hội bây giờ, liệu có mấy người bình thường sẽ thật sự tiếp nhận người có tính cách khiếm khuyết?"
Hạ Kỳ cắn môi, vậy là giống như lời Thôi Phàm đã nói, cô không chấp nhận Quân Cẩn Ngôn là vì bệnh của hắn? Bởi vì hắn bị bệnh tự kỉ, cho nên từ trước tới nay cô đều chưa từng nghĩ sẽ đem hắn vào đối tượng để yêu?
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, Lục Tiểu Nhứ vội đứng dậy nghe điện thoại. Hạ Kỳ tắt âm lượng trên máy tính, nghe thấy bạn tốt của