Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai từ phía đông mọc lên chiếu qua khung cửa sổ len lỏi vào phía trong căn phòng rộng lớn. Bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, Tiêu Linh rung rung đôi mi cong, cô từ từ mở mắt đắm chìm mình vào sự mờ hoặc.
Đây là đâu?
Một nơi xa lạ.
Căn phòng này đẹp quá, căn phòng thật rộng lớn biết bao, khác hẳn với góc nhỏ trên gác mái biệt thự của nhà cô. Vừa mát lạnh vừa thoải mái, không giống như gác mái mà cô ở những mười ba năm vừa nóng vừa hầm hập.
Chỉ có điều cô không quen nơi rộng lớn này cho lắm, có lẽ bản thân vẫn còn lạc trong giấc mơ kì lạ đó. Cô chưa từng mơ 'xuân', không thể ngờ được đêm qua cô lại 'tình xuân phơi phới' đến thế. Cô cứ ngỡ mình đã bị ức hiếp bởi một tên đáng sợ, tất cả đã qua rồi, nó không có thật.
Tiêu Linh thờ dài, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên vuốt chán rồi ngồi dậy. Chỉ là cô không hiểu mình vừa ngồi dậy mà tấm lưng và hông đau nhức đến rụng rời.
Cô nhớ đây không phải là thời kì 'phụ nữ' mà cô hay chịu đựng, càng không phải do cô nằm không thoải mái. Vậy tại sao cả người cô đều ê ẩm? Cảm giác cứ như cô đã bị hành hạ một chuỗi ngày dài như thế kỉ.
Tiêu Linh nheo mày nhăn nhó, cô đưa tay ra sau lưng khẽ xoa dịu dàng. Đôi mắt mới sáng đã ướm đậm màu buồn đau, khuôn mặt cô như đóa hồng úa héo.
"Cháu dâu của ta đâu? Ta chưa thấy nó!"
"Chủ tịch, bà bình tĩnh, thiếu phu nhân có lẽ vẫn đang ngủ. Dù sao đêm qua..."
Bên ngoài căn phòng lớn bỗng phát ra những âm thanh ồn ào, sống động. Một giọng nói mềm dịu khá đứng tuổi, giọng còn lại là của phụ nữ, có lẽ cũng đã trung niên.
Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn ra cánh cửa, nơi tiếng ồn ào tranh luận đang ngày càng tới gần cô hơn.
Là ai vậy nhỉ? Giọng nói cũng thật lạ, sống ở nhà họ Tiêu bao năm cô cũng chưa từng nghe qua.
Cánh cửa phòng bật mở khiến Tiêu Linh giật mình nhìn về hướng đó. Trước mắt cô xuất hiện một lão bà dáng người thanh mảnh, mái tóc bạc trắng cùng nước da hồng hào, bà thoa môi đỏ nhìn kiêu sa vô cùng. Thoạt qua Tiêu Linh đoán bà ấy chỉ hơn năm mươi tuổi vì khuôn mặt bà ấy cực kì trẻ. Đi sau bà ấy là một người phụ nữ tóc đen vấn cao ở phía sau, trên sống mũi là gọng kính đen dày cộp, người phụ nữ này ăn mặc đoan trang lại lịch sự. Hai người họ thực sự rất có khí chất.
Trong khi Tiêu Linh vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì lão bà tóc trắng đó đã mở to đôi mắt nhìn về phía cô với sự ngạc nhiên, môi bà cong cong lên một đường hiền hậu.
"Ôi, cháu dâu của ta. Cháu thật xinh đẹp làm sao!"
Bà ấy lao đến, mắt có ý cười, hai tay dang ra thật rộng muốn ôm Tiêu Linh vào lòng khiến cô kinh ngạc đến nỗi không thể cử động.
"Chào nhị thiếu phu nhân. Buổi sáng tốt lành!"
Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ, lưng gập đầu cúi hướng về phía Tiêu Linh chúc buổi sáng tốt lành. Tiêu Linh mặc cho bà lão tóc trắng ôm lấy mình vào lòng, mắt cô vẫn mở to không chớp lấy một cái.
Hình như có sự nhầm lẫn gì đó ở đây đúng chứ? Giấc mơ này sao lại chân thật đến vậy?
Nhận ra sự việc sai trái này, Tiêu Linh lập tức dùng hai tay đẩy nhẹ người bà lão ra. Cô nhìn thật kỹ gương mặt này, trong đầu sớm đã có vào suy nghĩ. Người này thậm chí cô còn không biết, tại sao cứ liên tục ôm chầm không buông, miệng liên tục gọi cô là cháu dâu chứ!
Tiêu Linh đưa tay lên ra một vài ký hiệu thuật ngữ người câm, miệng cũng nói theo khẩu chữ người bình thường.
[Bà là ai?]
Bà lão nhìn chăm chú nỗ lực phiên dịch của Tiêu Linh, ngay sau đó bà cười tươi.
"Ta là Vân Ngư."
Vân Ngư? Cái tên rất quen nhưng cũng thật lạ lẫm. Tiêu Linh bặm chặt môi tiếp tục ra hiệu bằng tay và miệng.
[Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây]
Nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của Tiêu Linh, bà mỉm cười hài lòng. Đêm qua chắc hẳn Mộ Hạ Âu đã rất dữ dội với con bé. Nhìn vào mắt Tiêu Linh bà chỉ thấy sự trong sáng, ngây thơ và đầy buồn rầu, Tiêu Linh trước giờ vẫn luôn có đôi mắt và gương mặt thanh thoát ẩn chứa đau thương, đây đều là những gì bà tìm hiểu được và đã chứng thực.
"Đây là Mộ gia, con là cháu dâu thứ của ta." Vân Ngư đưa bàn tay lên vén gọn tóc Tiêu Linh vào tai, đầu hơi nghiêng cùng cặp mắt ẩn ý.
Mộ gia sao? Cháu dâu thứ của Mộ gia? Vậy chẳng phải bà ấy chính là chủ tịch Vân Ngư ư...
Tiêu Linh mở tròn đôi mắt đầy kinh ngạc. Cô vốn dĩ là con ghẻ trong nhà họ Tiêu, tại sao bây giờ lại ở Mộ gia và là cháu dâu của chủ tịch chứ!
Hơn nữa cô có chút không hiểu...rằng chủ tịch, bà ấy hiểu ngôn ngữ người câm?
[Chủ tịch, có phải đã có nhầm lẫn? Tôi chưa nghe chuyện mình sẽ lấy chồng. Tôi không biết bà là ai.]
Đáp trả lại sự hoang mang của Tiêu Linh, chủ tịch Vân Ngư đột nhiên cong cao khóe miệng.
"Nếu con muốn kiểm chứng sự thực. Theo ta." Dứt lời bà từ từ đứng dậy quay đi ra phía cửa, theo sau đó là người phụ nữ đã đi cùng bà ấy từ trước.
Mất đến vài giây để ổn định lại tinh thần, Tiêu Linh hít một ngụm khí lạnh để lấy can đảm bước ra khỏi giường, cô muốn đi theo bà ấy.
"Ư..."
Chân vừa chạm xuống đất đi chưa được hai bước cô đã hơi khụy người xuống. Hạ thân buốt đến tận da thịt, chỉ cần có chút sự va chạm giữa hai chân là cô đã nhăn
mặt đau đớn. Người đàn ông đêm qua...thực ra không phải là mơ.
Chủ tịch Vân Ngư đi trước đã quá nửa phút mà không thấy tiếng bước chân thứ ba chen vào cùng. Bà quay lại phía sau nhìn thì thấy Tiêu Linh đang cố gắng bước từng bước nhỏ đi về phía bà, một tay vịn tường, một tay ôm bụng.
Thật vô ý quá, bà quên mất Tiêu Linh đã trải qua những gì đêm hôm qua.
"Trợ lý Lưu, giúp con bé."
"Vâng thưa chủ tịch!"
Tiêu Linh đi dè từng bước, lại thấy người phụ nữ đi cùng chủ tịch quay lại.
"Tôi giúp nhị thiếu phu nhân một tay."
Tiêu Linh đỏ mặt muốn né tránh, cuối cùng vẫn bị đôi tay chai sạn, khỏe khoắn của trợ lý Lưu đỡ lấy thật chặt không buông, trợ lý Lưu có một sức mạnh tiềm ẩn sâu trong lớp bọc, không giống như một người phụ nữ.
Đi dọc hành lang Tiêu Linh có thể thấy đây là một căn biệt thự to lớn thiết kế giống như tòa lâu đài, mọi thứ xung quanh đều mang lại cho cô cảm giác mình đang ở trong tòa lâu đài của công chúa. Lấp lánh và xa xỉ...
"Đến nơi rồi. Ta sẽ cho con thời gian."
Chủ tịch Vân Ngư dừng lại trước một ban công lớn, bên ngoài có bộ bàn ghế bằng đồng màu vàng cực bắt mắt. Thứ làm cô ngạc nhiên hơn chính là người ngồi trên ghế đó.
Là mẹ!
Tiêu Linh mừng rỡ thoát ra khỏi tay trợ lý Lưu lao tới, miệng cười tươi, mi mắt nặng trĩu giọt nước.
"A...làm gì vậy?"
Mãn Hoa thấy Tiêu Linh ôm chầm lấy mình lập tức nheo mày đẩy ra, sâu trong lòng mắt đều là ghét bỏ.
"Ư a..." Tiêu Linh hơi thu tay lại rụt rè, cô há miệng mấp máy khẩu môi.
[Mẹ, chuyện này là sao?]
Bà ta nhìn ra phía sau cô, cả người ngó nghiêng ngó ngả xem có người hay không, khi chắc chắn chủ tịch Vân Ngư và trợ lý của bà ấy đã rời đi để lại cho Tiêu Linh và bà ta khoảng riêng tư, lúc này bà ta mới vuốt ngực nhẹ nhõm rồi chống nạnh quát đỏng.
"Sao mày dám động vào tao? Mày bị điên à?"
Tiêu Linh cắn răng nhìn mẹ kế của mình, trong lòng mất hẳn đi niềm hi vọng.
"Nghe đây. Mày được gả vào đây là phước ba đời của mày đấy. Vị trí này lẽ ra là của Tiêu Kỳ, em gái mày kìa." Mãn Hoa vừa nói vừa lớn tục dí mạnh ngón tay vào đầu Tiêu Linh, giọng nói nạt nộ nhưng cũng cợt nhã.
Tiêu Linh nghe như sét đánh ngang tai, cô ngậm ngùi nước mắt.
[Con không muốn, tại sao chứ? Mẹ à, vị trí này con không muốn tranh giành, hãy để Tiêu Kỳ làm.]
"Mày nói cái gì đấy con ranh? Tao nuôi mày bao nhiêu năm để giờ mày cãi lại à? Này này, để tao nói cho mày biết, từ khi bố mày mất tao đã phải cực khổ nuôi mày đến giờ. Thứ tao nhận được là mắt trợn môi cong này sao? Thứ ăn cháo đá bát!"
Tiêu Linh nghe xong giật nảy, cô đưa tay lên từ chối.
[Con không có ý đó!]
Bà ta nhìn bộ dạng đáng thương con riêng của chồng với vợ trước mà không khỏi nhếch mép, những nếp nhăn trên trán lộ ra mỗi khi bà ta nghĩ những điều không minh bạch.
Mãn Hoa liền dùng đôi mắt nửa lòng trắng cùng những lời lẽ cay độc thì thầm vào tai cô.
"Được gả vào Mộ gia là phúc tám đời tám kiếp nhà mày. Tiêu Kỳ còn trẻ lại xinh đẹp, sao tao có thể phá hỏng cuộc đời của nó? Chỉ là mày nên biết điều này chậc chậc!" Nói đến đây bà ta tặc lưỡi xuýt xoa. "Người mày được gả là nhị thiếu gia, cháu trai thứ của chủ tịch Vân Ngư. Nghe nói cậu ta bị chứng bệnh hoang tưởng, tàn ác vô cùng. Chưa gϊếŧ ai những phế thì có. Bị bắt buộc gả một đứa con gái vào đây mày phải được tao yêu thương nhường nào mới cho thay thế Tiêu Kỳ."
Chứng bệnh hoang tưởng...?
Tiêu Linh run run lên từng cơn, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Bệnh hoang tưởng là bệnh gì? Bệnh gì mà khiến hắn ta tàn ác? Tại sao...tại sao cô phải thay thế Tiêu Kỳ vào đây làm dâu một kẻ bệnh hoạn vô nhân tính như người đêm qua chứ, không thể! Không thể nào!
Cô lập tức túm tay mẹ kế mà quỳ xuống dưới chân khóc lóc, gương mặt ngọc ngà không chút khuyết điểm ngẩng lên, từng giọt nước mắt lăn xuống. Đầu cô liên tục lắc qua lắc lại cầu xin.
[Xin mẹ, con không muốn, đừng đối xử với con như vậy.]
"Mau đứng dậy cái con này! Mày quỳ như thế chủ tịch nhìn thấy thì sao?" Mãn Hoa giật mình kéo tay Tiêu Linh lên bằng được. Nhìn Tiêu Linh phản kháng càng làm bà ta thêm tức giận.
"Hức..." Tiếng nấc từ cổ họng Tiêu Linh phát ra, mắt mờ đi bởi nước mắt.
"Tiêu Linh của mẹ. Đứa con ngoan." Đột nhiên Mãn Hoa xoa đầu cô dịu dàng, chưa được vài giây đủ khiến Tiêu Linh ngạc nhiên bà ta đã ôm cô vào lòng và thì thầm những âm thanh bé nhỏ vào tai cô, những âm thanh lạnh buốt như lưỡi đao thần chết.
"Mày chỉ là con câm. Tốt hơn nên để nhị thiếu gia gϊếŧ chết mày đi, phế mày rồi trả về đây tao không nuôi nổi!"