“Tiêu Linh…” Hạo Nam lo lắng nhìn Tiêu Linh, anh đứng dậy vòng tay ôm trấn an cô, mắt trừng lên nhìn màn hình tv.
Cứ ngỡ có thể đưa Tiêu Linh rời khỏi địa ngục trần gian đó, không ngờ Mộ Hạ Âu có thể đê tiện đem hình ảnh dơ bẩn đó lên truy lùng Tiêu Linh. Hạo Nam càng không thể ngờ Mộ Hạ Âu đối với Tiêu Linh lại ác độc, đối xử với Tiêu Linh còn hơn cả con súc vật.
Tv được Hà Đồng Đồng tắt đi, bà nhíu mày quay sang nhìn Tiêu Linh đang hoảng loạn. Không biết khi còn ở Mộ gia nó đã phải chịu đựng những gì rồi. Không đơn giản là muốn trêu đùa với Vân Ngư, giờ đây bà thực sự muốn bảo vệ Tiêu Linh. “Đưa con bé đi nghỉ ngơi đi.” Bà ra hiệu cho Hạo Nam.
Anh gật đầu, hai tay giữ chặt vai và eo Tiêu Linh. “Đi, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi một chút.”
Cô bất giác vung tay thật mạnh, nào ngờ tay lại vung vào mặt Hạo Nam, anh ta không khác nào bị cô tát một cái, liền sững người không cử động, chỉ còn biết nhìn Tiêu Linh run rẩy không còn là chính mình.
Cô rưng rưng ngẩng lên nhìn Hạo Nam, đôi môi khô nẻ như sắt nứt ra, bản thân không thể nói năng, chẳng thể xin lỗi khi mà anh ta không hiểu ngôn ngữ của người câm. Tiêu Linh chỉ biết cắn môi mình trấn tĩnh, dòng máu tươi cứ thế túa ra.
“Tiêu Linh, con làm gì vậy, nhả ra!” Hà Đồng Đồng thấy vậy liền kinh ngạc, bà gấp gáp đi đến không ngừng gỡ hàm răng của cô ra khỏi đôi môi khô héo.
Cô dùng đôi mắt vô hồn nhìn bà, đôi mắt một màu đen tối từ từ nhắm lại. Sao rồi? Sao cô không nhìn thấy gì nữa, quá là mơ hồ, ước gì…cô có thể ngủ một giấc, mãi không tỉnh lại.
“Tiêu Linh, Tiêu Linh!” Bà nội của Hạo Nam trợn mắt khi thấy Tiêu Linh ngất đi, bà quay lại ra lệnh cho cháu trai mình. "Mau, bế con bé…”
Hạo Nam bế Tiêu Linh lên, anh cẩn thận đi về phòng của bà nội, trong lúc đi không ngừng gọi tên của Tiêu Linh nhưng không thấy cô có động tĩnh gì. Có lẽ vì quá sốc và tổn thương đến hệ mạch thần kinh, căng thẳng quá mức mà ngất xỉu.
Sau một hồi xem xét. Hà Đồng Đồng liền hỏi Hạo Nam khi thấy anh bỏ chiếc ống nghe ra khỏi tai. “Con bé có sao không?”
Anh chỉ biết lắc đầu đầy thất vọng, cất lại chiếc ống nghe rồi ngồi bên cạnh giường Tiêu Linh. Dù là trong lúc ngủ Tiêu Linh vẫn toát mồ hôi không ngừng, có lẽ vì gặp ác mộng, Hạo Nam không thể nhìn thấu giấc mơ của người khác, nhưng anh đoán chắc Tiêu Linh đang gặp Mộ Hạ Âu, ít nhất là bị Mộ Hạ Âu dọa đến sợ hãi trong cơn hôn mê.
“Ta thật không biết tại sao Vân Ngư lại cố tình đem con bé về nhà làm dâu của Mộ gia, ít nhất dù cháu trai của bà ta có bị điên thì với năng lực của Vân Ngư, bà ta có thể tìm thấy một cô gái khác, xinh đẹp và lanh lợi hơn. Tiêu Linh rõ ràng là không nói được, trong truyện này chắc chắn có uẩn khúc!” Bà nội của Hạo Nam phủi tay quay mặt đi. Từng là đối thủ truyền kiếp của nhau lúc trẻ, bà quá hiểu Vân Ngư là con người như thế nào.
Hạo Nam đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ, đôi mày đen chau lại, khuôn mặt dần trở nên lạnh lẽo. “Nghe nói cái lý do duy nhất của chủ tịch muốn Tiêu Linh làm dâu cho Mộ gia là muốn chữa trị bệnh hoang tưởng của Mộ Hạ Âu.”
“Nhưng nó bị câm và không biết y thuật như con!” Bà quay lại, giọng nói càng trở nên khó hiểu hơn.
Mộ gia khi xưa là một tay Vân Ngư làm nên, về phía bà, Hà gia cũng một tay Hà Đồng Đồng tạo. Hai phe đối lập nhau và không ngừng tranh chấp công bằng, không ai hại ai. Hai người có thể nói rằng là bạn tốt, nhưng là bạn chiến đấu tranh giành sự hiếu thắng của bản thân. Mộ gia là một công ty làm ăn mà về mặt pháp lý rất tốt, chỉ riêng về Hà gia, một tay bà tạo nên một tổ chức xã hội đen, buôn bán vũ khí và động vật quý hiếm. Tuổi tác càng ngày càng lớn, đương nhiên hiện tại Hà Đồng Đồng đã phó mặc công việc cho con trai duy nhất, cũng chính là bố của Hạo Nam.
Cũng kể từ khi đó Vân Ngư và bà đã không còn qua lại, nhưng Hạo Nam và Mộ Hạ Âu thì khác, chúng đã chơi thân với nhau từ thuở mới lọt lòng. Nói chính xác hơn là do cả bà và Vân Ngư muốn hai đứa trẻ chơi thân với nhau để moi móc thông tin của đối phương. Nhưng chẳng may hai thằng bé đứa nào đứa nấy đều thông minh hơn người, không dễ dàng mà để lộ ra sơ hở, bà và Vân Ngư đành gạt tay dùng cách khác, nhưng Mộ Hạ Âu và cháu trai bà thì vẫn như những người bạn tốt.
Có điều hơi đối được, Hạo Nam từ khi bị bố nó ép đi học dược thì đã trở nên ôn nhu, bỏ thói côn đồ và chú tâm làm việc, còn Mộ Hạ Âu dù là cháu trai của Vân Ngư nhưng lại biến thành con người ác độc, có vấn đề về thần kinh.
“Không, bà nhầm rồi.” Hạo Nam nghiêm túc. “Tiêu Linh không bị câm bẩm sinh, bà quên sao? Nếu câm cô ấy không thể nghe thấy chúng ta nói gì.”
“Vậy là…”
“Đúng vậy, khi còn nhỏ Tiêu Linh đã trải qua một cú sốc tinh thần rất lớn, đó là lý do cô ấy không thể nói chuyện được nữa. Nhưng nếu luyện tập, con nghĩ có khả năng cô ấy có thể nói lại được. Việc này là rất khó và có
tỉ lệ thành công không cao.”
Hà Đồng Đồng hạ tay vuốt mái tóc Tiêu Linh, xong bà hơi khựng lại nhìn kỹ. Có nhìn như thế nào bà cũng thấy Tiêu Linh rất quen thuộc, có khi nào vì tuổi già mà bà đã nhớ nhớ quên quên? Hay chỉ vì Tiêu Linh đem lại cho bà cảm giác tình thân mà trước nay chưa ai có thể làm như vậy?
“Ai da, ta thật là…già rồi.” Bà đưa tay lên day day trán bất lực.
Hạo Nam không hiểu bà anh nói gì, liền nhìn đồng hồ rồi nhìn bà. “Nội cứ đi nghỉ ngơi, Tiêu Linh đã có con chăm sóc, con sẽ báo cho bà nếu cô ấy tỉnh lại.”
Nhìn Tiêu Linh vẻ luyến tiếc, xong cũng cảm thấy lưng có chút mệt mỏi không thể không ngả lưng. Bà đứng dậy gật đầu. “Chăm sóc nó thật tốt, ta ra phòng khách.”
Trong phòng sau tiếng cạch của cánh cửa chỉ còn lại Tiêu Linh và Hạo Nam, hai hơi thở trái chiều. Anh đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt hơi khép lại nhìn xuống, nơi Tiêu Linh vẫn nằm im không cử động. “Cô có thể tỉnh lại rồi, Tiêu Linh.”
Vài giây sau, Tiêu Linh đúng là mở mắt, đôi mắt hơi loạn. Tại sao Hạo Nam biết cô đã tỉnh lại trong khi bà của anh tinh ý như vậy còn không hay? Anh ta là thần thánh hay sao chứ.
“Đừng ngạc nhiên như vậy, cô đừng quên nghề của tôi và khả năng nhìn xuyên thấu của mình.” Hạo Nam lại ngồi xuống lấy từ tủ đầu giường giấy và bút, cứ thế đỡ Tiêu Linh ngồi dậy tật nhẹ nhàng, tuy nhiên những vết thương trên cơ thể và bụng của Tiêu Linh khiến cô không thể không nhăn mặt.
“Tại sao cô lại không muốn tỉnh lại? Có phải cô đang đợi tôi và bà rời đi liền có ý định chạy trốn khỏi nơi này?” Hạo Nam thở dài, đắp chăn lên đùi Tiêu Linh.
Cô mím đôi môi đau rát, không biết phải nói gì. Dù là hai người họ đã nhìn thấy bức hình đó, thấy rõ hoàn cảnh của cô, nhưng đối với cô nó vẫn là một sự nhục nhã, và cô có cảm giác bà nội của Hạo Nam và anh ta chỉ đang thương hại mình nên mới chăm sóc tận tình như vậy.
Tiêu Linh run run tay viết ra giấy, có vài dòng chữ trở nên nguệch ngoạc.
[ Hạo Nam, tôi…muốn trở về.]
Đọc đến phân nửa Hạo Nam đã nhíu mày. “Cô bị điên sao? Sẽ chết nếu như cô trở về ngay bây giờ.”
[ Tôi không muốn bản thân khiến anh và bà nội anh bị liên lụy. Tôi là một mối phiền hà không thể cứu chữa, xin anh…]
Vừa nói Tiêu Linh vừa mếu máo, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nam nhân với đôi mắt đỏ au như máu của Mộ Hạ Âu, bản thân không thể kiềm chế mà rơi nước mắt sợ hãi.
“Không được, bỏ ý định này đi.” Hạo Nam đặt nhẹ hai tay của mình lên vai Tiêu Linh. “Nghe đây, không có mối phiền hà nào ở đây cả, tôi có thể giúp đỡ cô. Kể cả cô có ở đây cả đời thì cũng không ai phát hiện ra cô.”
Cô nấc lên mấy hồi, nhìn vẻ mặt kiên định của Hạo Nam thì không giống như đang nói dối, nhớ lại căn biệt thự còn to hơn cả Mộ gia này mà cô đã chứng kiến. Có lẽ thật sự nó có thể giúp đỡ cô trốn tránh Mộ Hạ Âu. Nhưng là bao lâu? Chỉ cần hắn phát hiện ra cô, cô có cảm giác đến tòa lâu đài này hắn còn dám đốt cháy!
[Anh đi đi, tôi muốn ngủ một giấc.]
Đó là lời cuối cùng mà Tiêu Linh nói, cô chậm rãi nằm xuống giường, quay lưng lại với Hạo Nam mặc dù nằm nghiêng như vậy những vết thương phát tác rất đau và ê ẩm, nhưng cô lại là cắn răng chịu đau để Hạo Nam đi khỏi đây chứ không muốn nhìn mặt Hạo Nam thêm một giây nào nữa. Nếu không Tiêu Linh cô sẽ phải ân hận cả đời mất.
Lần cuối cùng khi Tiêu Linh mở mắt, trong phòng chỉ có ánh điện mập mờ, bên ngoài trời đã tối đen. Cô hồi hộp ngồi dậy, trong đầu lại vang đến những lời nói ác nghiệt của Mộ Hạ Âu, nếu không nhanh quay về cô sẽ chết!
Bước chân ra khỏi phòng của Hà Đồng Đồng. Tiêu Linh cứ thế đi dọc hành lang mà cô từng đi qua để có thể ra đến bên ngoài biệt thự. Xung quanh tối như mực, cô chạy dọc theo con đường, chân dẫm lên cát sỏi đau đớn.
Đột nhiên bên tai Tiêu Linh lại vang đến những tiếng bước chân vội vã, tại sao…là ai đang ở gần cô ư?
Không sai, chỉ trong một giây ngắn ngủi Tiêu Linh đã bị kéo tay lại thật mạnh, cả người quay phắt về phía sau theo phản xạ. Nước mắt, mồ hôi, cơn đau, mái tóc rũ, hơi thở…đều trở nên đáng sợ đối với Tiêu Linh lúc này.
“Tôi biết ngay cô có ý định này, Tiêu Linh, cô vậy mà dám rời đi khi không có sự có mặt của tôi?” Hạo Nam trợn mắt nắm thật chặt cổ tay của Tiêu Linh khiến cô run bần
S…sao anh ta biết mà đuổi theo cô? Anh ta theo dõi cô?
Tiêu Linh kháng cự, cô vùng vẫy bằng sự yếu đuối mà trong mắt Hạo Nam vốn không là gì cả.
Chính lúc này dưới tiếng quạ kêu của không gian trống vắng, hoang vu. Lần đầu tiên… Hạo Nam đặt môi xuống nơi cô và hôn một cách dịu dàng.