Trải qua một đêm điên cuồng, Thủy Tâm Nhu cuối cùng đã rõ cái tên đàn ông Đường Diệc Sâm này đến cùng khốn kiếp đến thế nào, nguy hiểm đến thế nào.
Trời đất u ám, cô chính là ngay cả khóc cũng không có nước mắt chảy ra.
Mẹ nó, anh quả thực không thể khống chế, căn bản không dừng được. Một lần lại một lần, cô chết một lần lại một lần, đến bây giờ cô giống như trọng sinh rồi!
Ngủ đến chiều, thân thể tinh tế trên giường kia mới đột nhiên chuyển động. Đường Diệc Sâm mặc áo choàng tắm, tinh thần anh nhẹ nhàng khoan khoái ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa thưởng thức cà phê, ánh mắt thâm tình lại nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu. Đôi mắt bí hiểm nhíu lại, anh đứng dậy.
Một cánh tay mịn thò ra ngoài chăn mỏng, Thủy Tâm Nhu muốn lật người, bên hông lại có một lực đạo chế trụ.
“Ừm…” Không vui ưm một tiếng, Thủy Tâm Nhu cau mày bĩu môi.
Dùng sức chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, cô hốt hoảng tỉnh lại, hơn nữa trong nháy mắt tỉnh lại kia, cô cảm giác được thân thể mình giống như bị hủy đi xây dựng lại, chua xót đau đớn như vậy. Biểu tình trên mặt cô cho thấy cô vẫn không rõ ràng lắm bản thân đang ở chỗ nào, nhưng cô đã hoàn toàn mở mắt.
“Bà xã, chào buổi sáng!” Cổ áo choàng tắm mở rộng, khuôn ngực Đường Diệc Sâm dính sát vào chiếc lưng trắng nõn của cô, anh há miệng ra liền có thể cắn vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng cũng phun hết vào trong tai cô.
Ngứa, thật chọc người!
Nghe giọng nói quen thuộc đến hóa thành tro cũng nhận ra, trong nháy mắt, Thủy Tâm Nhu trở nên phòng bị, mọi việc tối qua cũng ùa vào đầu.
“Đường Diệc Sâm, khốn kiếp, anh chết, cút ngay cho tôi, không cho chạm vào tôi!” Thủy Tâm Nhu tức giận, ghét bỏ tách từng ngón tay của Đường Diệc Sâm ra.
Ngay sau đó, cô không để ý toàn thân đau buốt ngồi dậy, hai tay quơ lấy gối ném về phía Đường Diệc Sâm.
Chị đây không nổi bão, tưởng cô là Hello Kitty sao?
Bà xã, mới sáng sớm đã hùng hổ như vậy, có ổn không?
Em mang bộ dạng này câu dẫn anh, anh thật sự sẽ không khách khí nha!
Thủy Tâm Nhu ngồi dậy, chăn mỏng bọc trên người cô theo động tác thô bạo của cô trượt xuống. Toàn thân đầy dấu dâu tây, đường cong mê người… thật mẹ nó cái mũi anh muốn chảy máu rồi.
Đưa tay né tránh, Đường Diệc Sâm cảm thấy toàn thân mình đang chảy máu ngược, hướng thẳng ra sau ót. Khát vọng từ trong lòng đột nhiên dâng lên, yết hầu khô khốc một hồi, hầu kết không tự chủ mà run run.
Máu toàn thân anh đang sôi trào, cho dù anh là người đàn ông đơn giản, nhưng anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, chết dưới hoa mẫu đơn, tuyệt đối đáng giá.
Xấu xa nhếch lông mày, Đường Diệc Sâm nở nụ cười lưu manh, bàn tay lớn bắt được cái gối, ném trở lại giường. Thân thể mạnh mẽ như báo săn vồ đến, Thủy Tâm Nhu bị Đường Diệc Sâm áp chế dưới thân. Cô thật sự nổi giận rồi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, đường cong hoàn mỹ càng sợ càng phập phồng, đây tuyệt đối là phong cảnh mê người.
“Bà xã, em còn có sức nổi bão, đó là nói em còn rất được nha…”
Cô không mặc gì, mà anh chỉ mặc mỗi áo tắm, cái này thật sự là quá thuận tiện rồi.
“Đường Diệc Sâm, anh muốn làm gì?” Ý thức được mình ra dấu hiệu sai thì đã trễ, Thủy Tâm Nhu kinh hoảng trừng mắt Đường Diệc Sâm.
Cô muốn lấy hai tay che chắn trước ngực, lại bị Đường Diệc Sâm tóm chặt lấy, cô giãy không ra. Cô cầu nguyện anh đừng tới, sẽ chết người, cô sẽ không xuống giường được.
“Ưm.. ăn sáng…”
Tiếng nói còn chưa dứt, anh đã cường thế vọt vào.
“Ái…” Lông mày nhíu lại, Đường Diệc Sâm kìm lòng không được hít vào một hơi.
Không cho Thủy Tâm Nhu hồi sức, anh động đậy lúc xa lúc gần. Mặc dù chua xót, Thủy Tâm Nhu cũng không khó chịu, lúc dòng điện một lần nữa chạy trong người cô, cô đã sớm tước vũ khí đầu hàng không phản kháng nữa.
Đáng ghét! Mỗi lần cô đều bại bởi Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu có ảo não nói không nên lời.
Phản ứng của cô, cảm giác của cô quả thực thành thật hơn nhiều so với miệng của cô.
A… Lý trí? Đã sớm biến thành tro bụi vì sự làm càn của anh.
—————
Ba ngày liên tiếp, Đường Diệc Sâm đều ở trên cái giường lớn kia quấn lấy cô, Thủy Tâm Nhu trải qua ngơ ngơ ngác ngác.
Tên khốn này lúc nào cũng giống như không xài hết tinh lực, giống như luôn muốn không đủ. Từ nay về sau, cô cũng không dám lại khinh thường anh, cô cũng không dám lại nói nửa câu anh không được. Ở trước mặt anh, cô cũng tạm thời không dám nhắc tới chuyện ly hôn.
“Bà xã, ngày mai chúng ta về Hong Kong được không?”
Thủy Tâm Nhu vô lực nằm trên giường mặc Đường Diệc Sâm ôm chặt, cô nhắm hai mắt, hai chân như nhũn ra, ngay cả động cũng không muốn động.
“Đường Diệc Sâm, tôi muốn đi trượt tuyết, tôi muốn xem Bắc cực quang…”
“Được, để anh sắp xếp.”
Thấy Đường Diệc Sâm bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp, Thủy Tâm Nhu tức giận, u oán nhìn chằm chằm anh. Ngón tay cô theo bản năng nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, có thể thấy rõ ràng.
Chị đây chưa từng chật vật như vậy, ba ngày nay không được xuống giường, bị anh ăn đến sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không còn.
Nghĩ một chút, đây chính là một thiên huyết lệ sử trần trụi!
Đường Diệc Sâm, hãy
đợi đấy!
Thủy Tâm Nhu tuyệt không nghi ngờ hiệu suất làm việc của Đường Diệc Sâm, ngày hôm sau bọn họ liền xuất phát đi Canada, tới thành phố Churchill gần Bắc cực nhất.
Chỗ đó gần Bắc cực nhất, là thủ đô của gấu Bắc cực, là thiên đường xem cực quang. Nghe nói, ở đó một năm có 300 ngày có thể nhìn thấy cực quang.
Nơi được yêu thích liền có bắc cực quang và hào quang. Bất kể bạn có thấy hay không, có thừa nhận hay không, nó luôn luôn tồn tại, mà chúng ta có thể làm, chỉ là đi tìm…
Đường Diệc Sâm cùng Thủy Tâm Nhu thật rất may mắn, ban đêm cùng ngày bọn họ tới liền thấy Bắc cực quang. Ngồi trước cửa phòng thôn nhỏ bao phủ bởi tuyết trắng, thoáng ngẩng đầu nhìn lên trên, dưới trời đêm như ban ngày, ánh nắng chiều cùng ánh bình minh xen lẫn vào nhau trên bầu trời.
Bắc cực quang màu đỏ, cam, vàng, xanh, lam, tím các loại giao nhau, sắc thái rõ ràng. Từ mới lên đến tan biến, trong lúc đó biến đổi thần kỳ khó lường, đủ mọi màu sắc, rực rỡ kỳ lệ. Vì thấy chân dung nó, thật không uổng công chuyến này.
Thủy Tâm Nhu nhìn như si như say, hoàn toàn không biết Đường Diệc Sâm đã lặng yên ôm cô vào trong ngực. Đợi lúc cô phát hiện, bàn tay nhỏ đẩy bàn tay anh ra, trong lúc lơ đãng, cô chạm phải vết sẹo dữ dội trong lòng bàn tay trái kia của anh.
Chấn động một cái, Thủy Tâm Nhu rút tay mình về, đôi mắt đẹp như nước trong nháy mắt ngắm nhìn Đường Diệc Sâm, ánh mắt làm thế nào cũng dời không ra.
Cánh môi giật giật, cô vẫn lựa chọn trầm mặc. Nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trong tay mình kia, Đường Diệc Sâm tự giễu cười, “Có phải cảm thấy rất xấu?”
“…”
“Tề Duệ nói vết thương ngâm nước nhiễm trùng sẽ giống như vậy, dù sao cũng không phải ở trên mặt, không sao cả.”
“…”
Lúc Đường Diệc Sâm sờ vào vết sẹo kia, Thủy Tâm Nhu thấy rõ ràng, chỗ mu bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải giống như có ấn ký. Giống như là dấu răng, mặc dù có chút nhạt nhưng cô vẫn nhìn thấy.
Không tự chủ được, tình cảnh đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu. Nếu như, lúc ấy cô có thể tỉnh táo lại một chút, vậy đứa nhỏ của bọn họ sẽ không như vậy mà mất đi.
Quá khứ đều đã đi qua rồi, vậy cũng nói rõ bọn họ thật không có duyên phận đi. Xoắn xuýt một chút, Thủy Tâm Nhu cũng buông đi.
“Lúc ấy rất đau phải không?”
Tiếng nói vừa ra, ngay cả Thủy Tâm Nhu cũng kinh ngạc tại sao phải hỏi như vậy. Cô lúc ấy thật sự hận muốn chết cũng có, cô thật chú ý không nhiều như vậy, trái tim không biết đau đớn thế nào.
“Không đau bằng tim!” Ánh mắt thâm sâu lại dịu dàng bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy nghiêm túc.
“Anh biết, em không phải cố ý không cần con chúng ta, đó là chuyện ngoài ý muốn.” Đôi mắt thoáng hiện chút thương cảm, Đường Diệc Sâm tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, đêm đó anh nên đuổi theo. Nếu như anh đuổi theo, em sẽ không gặp phải chuyện đó rồi. Là anh sai, đều là lỗi của anh.”
Nghe Đường Diệc Sâm sám hối, Thủy Tâm Nhu thấy phức tạp trong lòng, cô chua chát giật khóe miệng, “Đường Diệc Sâm, anh là người, anh không phải thần, đừng tưởng rằng hết thảy đều nắm giữ trong tay anh. Anh đừng vọng tưởng lại tính kế tôi, lừa tôi một lần, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội lần thứ hai.”
“…”
“Không có đứa nhỏ cũng tốt, chúng ta có thể tính toán với nhau rồi.”
“Ở trong lòng em, tội của anh thật không thể tha sao? Làm sai một lần thì không thể lại có cơ hội sao?”
“Chí ít hiện tại tôi không thể tha thứ cho anh.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu đứng dậy trở về phòng, ầm một tiếng, cô đóng cửa phòng lại. Đường Diệc Sâm giật mình ở nơi đó, trong lòng tràn đầy đau thương không thể lý giải. Anh thật không phải thần, anh chỉ là một người thường, anh có thất tình lục dục. Đối mặt với đủ loại bất đắc dĩ, anh có thể thế nào?
Cho dù bây giờ cô đang ở trước mắt anh, anh vẫn có cảm giác lo được lo mất. Chỉ có thật sâu đi vào trong thân thể cô, anh mới có đủ cảm giác an toàn.