Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Vợ đã chọn không thể thay đổi


trước sau

Về tin tức buổi sáng có một không hai của trang web nào đó, nhìn bức ảnh hai người ôm nhau vô cùng thân thiết kia, giữa trán Đường Diệc Sâm âm trầm, không hơn, cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng mà điện thoại văn phòng anh đã vang lên rồi.

Yến Thục Phân mới vừa hỏi xong chuyện này là sao, ngay sau đó lại là Đường Dụ hung thần ác sát hỏi trách.

“Đường Diệc Sâm, con xem vị hôn thê của con là cái dạng phụ nữ gì kìa, cửa còn chưa qua liền cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì nữa? Cô ta không biết xấu hổ nhưng nhà họ Đường chúng ta thì lại có.

Con đừng quên, hôm qua các con mới cử hành nghi thức đính hôn, tất cả mọi người ở Hongkong đều biết cô ta sắp trở thành con dâu lớn nhà họ Đường chúng ta. Con bảo cô ta bớt phóng túng lại chút đi, chính con cũng phải giám sát cô ta chặt chẽ đừng để chỗ nào cũng làm loạn. Thật không biết con làm đàn ông thế nào nữa.”

Bên kia điện thoại Đường Dụ hổn hển hừ lạnh, cả khuôn mặt ông đều đen lại.

Nếu không phải nể mặt cô ta là con gái Vạn Huy Châu Bảo, ông nhìn trúng thế lực cùng tài lực của nhà họ Thuỷ, như vậy ông khẳng định là không cho loại phụ nữ lẳng lơ này vào cửa.

“Ba, chỉ là tin lá cải mà thôi, ba cũng không phải không biết bọn chó săn ở Hongkong thích nhất là loại tin tức xấu này. Lựa chọn của con, con sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.” Đường Diệc Sâm chỉ là hơi hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén thâm trầm liếc nhìn bức ảnh trên màn hình máy tính.

“Con cam tâm để cho vợ ngoại tình đó là chuyện của con, nhà họ Đường chúng ta không thể mất thể diện. Nếu không phải nể mặt Vạn Huy Châu Bảo, ba tuyệt đối không cho con cưới cô ta.”

“Ba, Xin lỗi! Người con chọn làm vợ đã không
thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Chuyện của con con sẽ xử lý tốt.”

“Thôi, ba không muốn phải đôi co với con, nhớ kỹ đừng khiến cho nhà họ Đường chúng ta mất mặt, nếu không, ba sẽ không ngồi yên đâu.” Đang tức giận, Đường Dụ nói một câu cuối, giận dữ cắt đứt cuộc trò chuyện.

Châm một điếu thuốc đặt ở gạt tàn bên cạnh, Đường Diệc Sâm thẫn thờ lẳng lặng ngồi.

Ở đó không lâu sau, anh đến phòng nghỉ thay đổi một bộ quần áo ngày thường, sau đó rời khỏi văn phòng.

———————-

Từ trên du thuyền đi xuống, chơi đùa thoả thích xong lại có chút mệt mỏi, Thuỷ Tâm Nhu đi đến bên xe, bất ngờ nhìn thấy Đường Diệc Sâm cũng là một đôi dép kẹp trắng, quần jean lửng, áo thun trắng đang dựa vào chiếc xe Porsche màu bạc, đang vô cùng hứng thú nhìn cô cùng Phí Lạc.

Chấn kinh hơn là kinh ngạc, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác trừng to mắt nhìn.

Hiển nhiên, Đường Diệc Sâm là đặc biệt tới chờ cô, nhìn bộ dáng hưng trí mười phần kia của anh giống như tính toán vừa xong thời gian, chờ cô lên bờ.

Hơn nữa ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, cô bị anh nhìn chăm chăm toàn thân không được tự nhiên.

Không cho là đúng thu hồi tầm mắt, Thuỷ Tâm Nhu từ đầu liền không đem Đường Diệc Sâm để vào mắt.

Thấy thế, Phí Lạc đi song song với cô mắt đối mắt với Đường Diệc Sâm, tay anh đột ngột ôm chặt eo thon nhỏ của Thuỷ Tâm Nhu, đem cô ôm vào trong lòng.

Cằm của anh đặt trên trán Thuỷ Tâm Nhu, giọng nói thấp nhuần mê người như tiếng đàn violin: “Nhu Nhu, em quen biết người đàn ông này sao? Anh ta đang nhìn em đó.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện