Ngày hôm sau, Đường Diệc Sâm mang vẻ mặt sáng lạng xuất hiện ở tập đoàn Liên Khải.
Nhấp một ngụm cà phê đen, tâm tình thanh sảng, anh gọi điện thoại tới phòng thư ký, “Trần Lâm, giúp tôi mua một bó hoa hồng xanh đưa đến Vạn Huy Châu Bảo, gửi cho cô Thuỷ Tâm Nhu. Phải dùng giấy gói cao cấp, nếu tôi không nói ngừng thì mỗi ngày cô đều để tiệm hoa đưa một bó qua.”
Đầu kia điện thoại, Trần Lâm ngớ ra một phen, nháy mắt, cô kinh ngạc, ánh mắt trừng lớn.
Một hồi sau, cô mới hỏi: “Tổng giám đốc, có cần để lại thiệp ghi chú gì gì không?”
Thật sự là quá kinh ngạc, làm cộng sự của Tổng giám đốc vài năm, lần đầu tiên cô nghe Tổng giám đốc phân phó cô tặng hoa cho cô gái nào đó.
Nếu anh thật sự kết hôn, không biết sẽ khiến bao nhiêu người phụ nữ mê luyến anh khóc a…?
“Không cần, để lại lời nhắn là được, nói là ông xã Đường Diệc Sâm của cô ấy tặng.”
Đoạn Vô Ngân cầm mấy tập hồ sơ vào văn phòng, vừa lúc Đường Diệc Sâm mới cúp điện thoại.
Anh sâu xa liếc anh một cái, sau đó khẽ cười ra tiếng, trêu chọc nói, “Anh Sâm, thông suốt rồi hả?”
Hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Đường Diệc Sâm vẫn khiến cho người ta đọc không ra cảm xúc gì, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Vô Ngân.
Đoạn Vô Ngân vô vị nhún vai, lập tức thu hồi ý cười trêu chọc.
Ngũ quan tuấn dật có chỉ là sự lãnh khốc trước giờ, tia sáng sắc bén lưu chuyển trong mắt anh. Hàng mày kiếm nhếch lên, đôi môi mỏng, Đường Diệc Sâm lạnh lùng mở miệng: “Chuyện tôi nói cậu làm đã làm xong chưa?”
“Làm xong rồi. Vũ Văn Huyễn cũng đáp ứng tham dự bữa tiệc.”
Bút máy màu bạc trong tay chuyển động vài cái, Đường Diệc Sâm tự tay ký tên trên hồ sơ. Sau đó, anh đóng hồ sơ lại trả cho Đoạn Vô Ngân.
“Được, tôi biết rồi.”
———————-
Văn phòng an tĩnh không bao lâu đột nhiên bị một trận tiếng chuông dồn dập phá vỡ.
Đường Diệc Sâm đưa mắt nhìn màn hình
hiển thị, lập tức bắt máy.
“Sâm, bạn tớ mới vừa nói cho tớ biết, Vũ Văn Thác làm thủ tục xuất viện, là Vũ Văn Huyễn khăng khăng giữ. Tin tức khác phong toả rất kín, không ai chịu nói gì. Ông ta lúc này để cho Vũ Văn Thác xuất viện, cậu không thấy là cực kỳ kỳ quặc sao?”
“Duệ, đây đã là tin tức tốt nhất, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết.”
“Đừng khách khí, tớ cũng không giúp đỡ được gì. Vũ Văn Huyễn lão hồ ly này nhất định là có việc gạt chúng ta, ý đồ của ông ta khẳng định không đơn giản.”
“Duệ, có rảnh tớ lại mời cậu ăn cơm, hiện tại tớ có chút việc, cúp máy trước.”
“Được rồi, cậu cứ làm việc đi, có cần hỗ trợ gì thì cứ nói, là anh em không cần phải khách khí.”
Cất điện thoại, Đường Diệc Sâm lấy ra một điếu thuốc lá, sau khi đốt, anh đặt ở bên cạnh gạt tàn.
Khói thuốc nhè nhẹ bốc lên, tàn thuốc rải rác rơi xuống….
Vũ Văn Thác còn chưa có tỉnh, ông lại ở phía sau cho xuất viện rồi.
Khẳng định không phải đơn giản kỳ quặc như vậy, cũng chỉ có Vũ Văn Huyễn mới biết được ông tới cùng muốn làm cái gì.
——————-
Trong phòng riêng của một khách sạn 5 sao —
“Cảm ơn lời mời của cậu. Cậu sẽ không phải đơn thuần chỉ muốn mời tôi bữa cơm chứ? Chúng ta quen thuộc như vậy, có cái gì thì nói thẳng vào vấn đề đi.” Uống một ngụm trà phổ nhị, cặp mắt thâm trầm bén nhọn của Vũ Văn Huyễn nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.