“Không sao, tôi có thể đợi cô ấy.”
“À… vậy được rồi, tôi pha cho anh một ly cà phê nữa nhé.” Tiếng nói vừa ngừng, vị thư ký nhanh chóng bỏ đi. Cô sợ cô ở lại một hồi liền lộ ra chân tướng.
Huống hồ, cô chột dạ, biểu tình cũng hơi hơi thay đổi.
—————–
Ly cà phê trên bàn đã lạnh, Đường Diệc Sâm vẫn không thấy Thuỷ Tâm Nhu, giơ tay lên xem giờ, mi tâm của anh nhíu chặt lại.
Đã đến 9 giờ, cô để cho anh đợi những 3 tiếng.
Trong lòng có chút khó chịu, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm càng thêm lạnh lùng u ám.
Đột nhiên, một hồi tiếng đẩy cửa hấp dẫn sự chú ý của anh, quay đầu, tầm mắt sắc bén của anh đảo quanh một vòng.
“Anh à, anh đang đợi người nào vậy? Đã trễ thế này còn chưa rời đi, toàn bộ nhân viên đều đã về hết rồi.” Bảo vệ cao ốc lúc đi tuần tra phát hiện phòng khách còn sáng đèn, liền đi kiểm tra một chút, không nghĩ tới bên trong vậy mà vẫn có khách ngồi.
Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Đường Diệc Sâm trở nên đen thui, chân mày nhíu chặt.
“Tổng giám Thuỷ của các anh về chưa?” Tiếng nói lãnh trầm mang theo chút tức giận đang chờ phát động, giữa trán loé ra khí tức âm u.
“Còn không phải là vừa hết giờ đã về sao, hiện giờ ở trong cao ốc này không còn ai.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi cũng nên đi rồi.” Khoé miệng giật giật một phen, Đường Diệc Sâm đi ra khỏi phòng khách.
Vừa vào thang máy, Đường Diệc Sâm gọi điện thoại cho Đoạn Vô Ngân, “Giúp tôi điều tra một chút xem hiện giờ Thuỷ Tâm Nhu đang ở đâu, năm phút sau gọi lại cho tôi.”
Trò chơi mèo vờn chuột nên kết thúc rồi. Anh cũng cùng cô chơi đã lâu như vậy, đủ rồi.
—————————–
Đường Diệc Sâm đi tới nơi ăn chơi nổi tiếng – Lan Quế Phường. Anh đi vào trong quán bar mà Đoạn Vô Ngân nói, lông mày không vui nheo lại, ánh mắt sắc bén quét qua đám người đang tận tình vui đùa bên trong.
Xa hoa truỵ lạc, đủ loại sắc màu, lúc sáng lúc tối, tầm mắt lạnh lùng dán chặt vào người phụ nữ
đang điên cuồng múa nhiệt tình trên sân khấu loại nhỏ. Khuôn mặt Đường Diệc Sâm nổi lên một trận gió bão đen thui mãnh liệt.
Một chiếc áo sơ mi nhỏ màu trắng, chỗ hai nút áo sát cổ bị mở ra, rãnh sâu mê người như ẩn như hiện, theo giai điệu mà nhảy múa, vô cùng hấp dẫn lòng người.
Từ chỗ giày cao gót nhìn lên trên, cực kỳ gợi cảm, váy ngắn màu đen, không có tất chân làm nền, hai chân thon dài câu đi hồn phách của người.
Eo thon nhỏ xoay chuyển di động, vô cùng quyến rũ lẳng lơ.
Tiếng hoan hô trong quán bar không ngừng, sân nhảy đã có thêm các đôi nam nữ trẻ tuổi, nhảy theo nhịp điệu của người phụ nữ trên sân khấu nhỏ.
Ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu đang hăng say nhảy trên sân khấu, mi tâm Đường Diệc Sâm cau chặt, không thể tưởng tượng được cô có thể vui chơi lại còn chơi được phóng đãng đến như vậy.
Không hiểu vì sao trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa giận vô danh, ánh mắt sâu không lường được cũng nổi lên vài đóm lửa.
Từ lúc anh xuất hiện, Thuỷ Tâm Nhu trên sân khấu đã phát hiện anh, tươi cười của cô càng thêm quyến rũ, dáng múa của cô cũng càng thêm xinh đẹp.
Hừ hừ, anh đến rồi. Cô còn cho rằng anh vẫn sẽ đợi chứ.
Cô cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, còn có, sự tức giận của anh không ít nha.
Âm nhạc thay đổi, Thuỷ Tâm Nhu cũng ngừng điệu nhảy nhiệt tình, có phần thở gấp, cô chậm rãi đi về phía Đường Diệc Sâm.
“Đường tổng, muốn cùng chơi với chúng tôi hay không? Chờ một chút cụng ly đi!” Thuỷ Tâm Nhu yêu mị cười híp mắt, tay ngọc thon dài quấn chặt cổ Đường Diệc Sâm.