Muốn nói lại thôi, thư ký giật giật cánh môi, do dự một chút, cô vẫn lựa chọn im lặng.
Chuyện này khó mà nói nha, cô cũng là nghe được từ phòng thư ký của Tổng giám đốc, trong khoảng thời gian ngắn, cô còn không kịp phục hồi tinh thần từ trong cơn chấn kinh nữa.
Huống hồ, tin tức này phỏng chừng rất nhanh sẽ truyền ra khắp tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo.
Cô cũng tuyệt đối không ngờ Tổng giám vậy mà lại có ham mê như vậy, bình thường thực không nhìn ra.
Ánh mắt kinh ngạc khó có thể tin nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu, cô thư ký lại lắc lắc đầu.
Hàng lông mi thật dài khẽ run rồi sau đó chậm rãi nhướn lên, Thuỷ Tâm Nhu hừ nhẹ: “Tôi biết rồi, tôi đi lên ngay.”
Từ vẻ mặt thư ký, cô ngửi được một tia dự cảm không tốt, chỉ là không rõ ràng lắm anh cả vì sao lại đột nhiên tức giận.
Ở buổi hội nghị thường kỳ buổi sáng thấy mặt anh vẫn còn tốt, công việc của cô cũng cực kỳ thuận lợi, nên hẳn không phải bộ dạng này chứ.
Xoay người, Thuỷ Tâm Nhu rời khỏi bộ phận thiết kế, nhắm thẳng tầng lầu cao nhất của Tổng giám đốc mà đi.
————-
Dọc theo đường đi, Thuỷ Tâm Nhu đều thu được không ít ánh mắt kỳ lạ.
Cho dù là lúc cô bước vào phòng Tổng giám đốc, nhóm thư ký cũng nhỏ giọng nghị luận, cũng tò mò nhìn cô.
“Xin chào Tổng giám, Tổng giám đốc nói cô có thể trực tiếp đi vào.”
Chỉ là hí mắt liếc nhìn qua nhóm thư ký lập tức im lặng, khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu không có chút nhiệt độ nào.
Ngạo nghễ giẫm chiếc giày cao gót mới nhất của Gucci, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt, cô đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám đốc.
“Anh, anh tìm em hả?”
Cô rõ ràng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đen thùi của Thuỷ Mộ Hàn.
Không tự chủ được, ánh mắt sáng của Thuỷ Tâm Nhu nheo lại.
Trong phòng Tổng giám đốc ngoại trừ anh cả, vẫn còn có hai người đàn ông vẻ mặt ngưng trọng lại nghiêm túc đang ngồi.
Nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu, hai người đàn ông kia lập tức đứng dậy, đi tới trước người cô giơ
thẻ công tác trước ngực lên.
“Cô Thuỷ, tôi là thanh tra Trình Triển Bằng của cục cảnh sát Cửu Long, hiện tại có vụ án mất trộm cần cô hợp tác điều tra, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.”
Thuỷ Tâm Nhu nghe được rõ ràng lời nói của đối phương, hơn nữa, cô cũng thấy rõ thẻ công tác của đối phương, người tới thật đúng là ‘sếp’ a.
Mời cô về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra? Cô là kẻ khả nghi nhất trong vụ án mất trộm?
Khó có thể tin trừng mắt nhìn, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt, chuyển hướng sang khuôn mặt đông lạnh đen thui của Thuỷ Mộ Hàn.
Anh cả tức giận, anh không tin cô sao?
Nhưng việc này có lẽ là nhầm lẫn rồi, cô làm sao có thể là trộm a, cô là công dân tốt bụng.
Huống hồ, cho tới bây giờ cô cũng không thiếu gì, vả lại nhà bọn họ muốn cái gì lại không có, nhà bọn họ kinh doanh châu báu có tiếng ở Hongkong mà.
Kim cương, hoàng kim phỉ thuý, mã não, cái gì cần đều có.
Nhướng mày, Thuỷ Tâm Nhu cãi lại, “Sếp Trình, có phải có hiểu lầm gì không, tôi làm sao có thể có quan hệ với vụ án mất trộm?”
“Cô Thuỷ, chúng tôi không có nhận lầm, hiện tại cô là người khả nghi nhất trong vụ án mất trộm. Cô hiện tại có thể giữ im lặng, nhưng từ giờ phút này, mọi lời nói của cô đều có thể làm bằng chứng trước toà. Mời!” Nói xong, Trình Triển Bằng đưa tay làm một tư thế mời đối với Thuỷ Tâm Nhu.
Thuỷ Tâm Nhu hừ lạnh một tiếng, “Được, tôi hiện tại sẽ theo các anh trở về hỗ trợ điều tra. Tôi cũng không làm gì, thanh giả tự thanh.”