Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, vẻ mặt Yến Thục Phân hơi thay đổi, bà vội vàng nói vài câu liền cúp điện thoại.
Sau đó, bà từ phòng ngủ của mình đi ra, đối mặt là một bó oải hương được Đường Diệc Sâm ôm lên lầu.
“Diệc Sâm, con về rồi à! Khả Tâm mới được mẹ dỗ ngủ, tinh thần của con bé vẫn không được tốt lắm. Mẹ nghe nói sau khi ba con biết nhà Vũ Văn phái luật sư cầm đơn kiện tới, ông rất tức giận, ông có làm khó con không?”
Nhìn Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân nhíu mày, biểu tình của bà có vẻ càng thêm sầu lo.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không để Khả Tâm có việc gì, con sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Con trai trầm ổn lại hiểu chuyện, Yến Thục Phân cực kỳ đau long. Bà biết thật sự đã làm khó Đường Diệc Sâm rồi.
“Diệc Tấn ở nước ngoài chuẩn bị biểu diễn, chuyện phát sinh trong nhà đừng nói cho nó biết, để nó khỏi lo lắng.”
Đường Diệc Sâm nhíu mắt, môi mỏng hé mở, “Con biết, con đi xem Khả Tâm trước đã.”
“Ừ, mẹ đi nấu cơm trước, có đồ ăn con thích ăn đó. Diệc Sâm, khi nào không chịu nổi nữa thì cũng đừng cố gắng chống đỡ, còn có mẹ, mẹ sẽ không để cho các con có chuyện.” Che dấu ưu sầu trên mặt, vẻ mặt Yến Thục Phân thoáng hiện sự nghiêm túc.
“Mẹ, chúng con đều đã trưởng thành, chúng con biết chừng mực, mẹ không cần phải hao tâm lo cho chúng con. Tin tưởng con, không có việc gì, nhất định có thể thuận lợi giải quyết.”
Đường Diệc Sâm nhìn Yến Thục Phân gật gật đầu, kiên định nói.
“Mẹ biết con rất giỏi, mẹ cực kỳ yên tâm với con.” Vỗ vỗ bả vai Đường Diệc Sâm, Yến Thục Phân xoay người xuống lầu.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm sải bước đi. Anh ôm bó oải hương, mở cửa phòng Đường Khả Tâm, nhẹ nhàng đi vào trong.
Đem toàn bộ oải hương đã tàn trong phòng thay mới, Đường Diệc Sâm đứng ở bên cạnh giường, anh sững sờ nhìn Đường Khả Tâm trong lúc ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt.
——————-
Vũ Văn Huyễn thật sự là có chuẩn bị mà đến, ông thế này mới gửi đơn kiện cho luật sư yêu cầu tố cáo Đường Khả Tâm. Hôm sau, ông đã bắt đầu
tiến hành đủ kiểu áp lực đối với tập đoàn Liên Khải.
Ông sử dụng người của chính mình tiến hành cách ly tập đoàn Liên Khải, thậm chí còn hợp tác với mấy ông trùm ở Hongkong bắt đầu chèn ép giá cổ phiếu tập đoàn Liên Khải, có mấy hạng mục hợp tác bởi vì vậy mà bị ép ngưng hẳn rồi.
Đối với hành vi lỗ mãng đề xuất từ hôn của Đường Dụ, Vũ Văn Huyễn nhất định cho ông chút mặt mũi để nhìn. Nếu không, ông thực cho rằng bản thân mình tại Hongkong không ai bì nổi.
Hành động của Vũ Văn Huyễn kia hết sức rõ ràng, chỗ nào cũng đặc biệt nhằm vào Liên Khải, lập tức khiến cho Đường Dụ giận dữ trong hội nghị.
Ông ở trước mặt mọi người đưa ra tối hậu thư cho Đường Diệc Sâm, nếu anh không thể ngăn cơn sóng dữ, người đầu tiên ông đá ra khỏi tập đoàn Liên Khải chính là anh.
Cuộc họp vừa kết thúc, xử lý xong sự tình đột ngột phát sinh vô cùng khó giải quyết, Đường Diệc Sâm rời khỏi tập đoàn Liên Khải, anh lái xe tới một biệt thự ở đỉnh núi thì ngừng lại.
Nhìn Đường Diệc Sâm đi vào phòng làm việc của mình, bên môi Vũ Văn Huyễn gợi lên một tia cười nhạo.
Ông chỉ hé mắt liếc nhìn Đường Diệc Sâm, khuôn mặt thâm trầm không có chút nào hoà nhã.
“Quả nhiên cậu đã đến rồi, so với suy đoán của tôi lại còn sớm hơn. Thực không dám giấu diếm, tất cả mọi người trong tập đoàn Liên Khải, ngoài cậu ra không ai xứng làm đối thủ của tôi, bao gồm cả người cha đần độn kia của cậu. Cậu tuyệt đối ở trên ông ấy. Nếu ông ta vứt bỏ cậu, nhất định là tổn thất của ông ta. Nếu có một ngày như thế, Công ty bất động sản Vũ Văn của tôi luôn luôn hoan nghênh cậu.”