Mỗi bước chân di chuyển của Đường Diệc Sâm vô cùng khó khăn, hơn nữa, giới truyền thông vẫn bám theo anh. Anh căn bản không thoát được vòng vây kia.
Đối mặt với các loại suy đoán và vấn đề của giới truyền thông, anh cũng không có ngạc nhiên, môi mỏng chậm rãi hơi nhếch lên, tạo thành một độ cung tà mị chết người.
Ánh mắt sắc bén lộ ra tia hứng thú vô cùng, đột nhiên, anh đứng lại, đối mặt với camera của giới truyền thông.
“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sự tình cũng không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng vậy đâu, chỉ do một chút hiểu lầm mà thôi.”
“Anh Đường, ý của anh là nói lần này anh đến để huỷ bỏ bản án ư? Anh không tính khởi tố cô Thuỷ ư? Vì sao vậy?”
“Tôi đích thật tới đây để huỷ bỏ bản án, tôi chưa từng tính khởi tố vợ tôi. Sở dĩ tôi khẩn trương báo án như thế là vì muốn biết rõ một chuyện, đặc biệt bởi vì tôi vô cùng lo lắng cho vợ tôi. Còn về hôn ước của chúng tôi, đương nhiên vẫn tiếp tục, không có thay đổi.
Tối hôm qua, chúng tôi ở cùng một chỗ trải qua một đêm vô cùng ngọt ngào. Sau khi tỉnh dậy, tôi không tìm thấy cô ấy ở bên cạnh. Tìm khắp cả nhà cũng không thấy cô ấy, hơn nữa, cô ấy cũng không gọi điện báo, tôi lại không liên lạc được với cô ấy. Tôi cũng phát hiện xe của mình không thấy đâu nữa.
Lúc ấy tôi một lòng chỉ nghĩ đến an nguy của cô ấy, tôi không nghĩ chuyện khác, theo bản năng tôi liền báo án. Tôi vô cùng sợ hãi là có kẻ cướp cướp cả xe lẫn người. Đối với tôi mà nói, tiền bạc không phải quan trọng nhất, tôi chỉ hy vọng cô ấy bình an vô sự.
Hiện tại, tôi cực kỳ cảm ơn sự tương trợ của cảnh sát, xe của tôi đã tìm được, hoá ra là vợ tôi lái đi. Cô ấy sợ đánh thức tôi cho nên không nói cho tôi biết. Sau khi hiểu rõ, tôi mới thở dài nhẹ nhõm được. Đối với việc gây ra phiền toái cho
cảnh sát, cá nhân tôi cực kỳ tình nguyện giải thích với phía cảnh sát, hy vọng giới truyền thông hôm nay thành tâm chứng kiến cho tôi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm cúi đầu trước camera.
“Anh Đường, nhìn ra được các người thật sự ngọt ngào… có thể cho chúng tôi hỏi một chút về chuyện hôn lễ hay không?”
“Bản thân tôi thì cực kỳ ok, tôi hy vọng mọi người hỗ trợ nói tốt vài câu, để cho vợ tôi nhanh chóng đáp ứng làm bà Đường. Tôi đã chờ không nổi rồi.” Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi mỏng nhẹ nhàng tạo thành một hình cung duyên dáng, vẽ ra một nụ cười tươi chết người.
Giới truyền thông tương đối hài lòng với câu trả lời của Đường Diệc Sâm, nhưng mà bọn họ vẫn một mực truy hỏi anh khi nào cử hành hôn lễ.
“Anh Đường, anh cực kỳ yêu cô Thuỷ phải không? Chúng tôi tin anh nhất định sẽ có cách để cho cô ấy đồng ý gả cho anh, đúng rồi, trong lòng anh Đường có kế hoạch cầu hôn nào chưa? Xin anh tiết lộ đôi lời.”
“Tôi xác thực vô cùng yêu vợ tôi, còn về việc cầu hôn, tôi muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, hiện tại không thể trả lời.” Khom người, khoé miệng vẫn chứa ý cười thâm sâu, Đường Diệc Sâm sải bước, anh không tiếp tục trả lời truyền thông, mà cực kỳ kiên quyết hướng về phía xe của Đoạn Vô Ngân.
Nhận được trả lời như mong muốn, giới truyền thông cũng cực kỳ thức thời nhường đường cho Đường Diệc Sâm rời đi.
“Vô Ngân, làm tốt lắm! Tin tức Mỹ Trang muốn bán đã điều tra được chưa?” Sống lưng rộng rãi tựa thẳng vào trên ghế ngồi bằng da, Đường Diệc Sâm nhắm hai mắt lại.