“Có hội nghị quan trọng như vậy cũng không báo cho tôi biết để tham dự, các vị ở đây chỉ sợ là quên mất rồi? Đừng quên, vì Liên mới có các người ngày hôm nay.”
Cằm nâng lên, Yến Thục Phân ngạo khí mười phần đẩy cửa đi vào phòng họp.
Người khác dùng ánh mắt gì nhìn bà, bà cũng mặc kệ, bà cũng cảm thấy không quan trọng. Nhưng mà, hôm nay bà nhất định phải tham dự cuộc họp hội đồng quản trị này.
Nhất thời ánh mắt Đường Dụ lạnh lùng như sương tuyết rét lạnh, ông cực kỳ không vui trừng mắt nhìn vợ mình không nói tiếng nào liền tới đây.
Không đợi ai mời, Yến Thục Phân tìm tới một chỗ trống ngồi xuống.
Bà đương nhiên thấy sắc mặt đen thui âm trầm của Đường Dụ, còn có khuôn mặt lạnh như băng kia, toàn bộ bà coi như không có gì.
Vì con trai của mình, bà không thể nhẫn nhịn nữa.
“Chị dâu, đây không phải trong nhà, đây là công ty, chị không thể mang bộ dạng như vậy đến phá địa bàn của anh cả. Trước kia chúng tôi có mời chị tham dự hội đồng quản trị nhưng chính chị lại thoái thác. Chúng tôi cho rằng, chị vẫn sẽ lấy gia đình làm trọng, đối với chuyện công ty không tiếp tục quan tâm nữa, cho nên…”
Không chút do dự, Yến Thục Phân ngắt lời bênh vực của Đường Thiên Hào.
“Tôi không nên tới sao? Cho dù cổ phần công ty cha tôi tức Tổng giám đốc cũ cho Diệc Sâm 25%, cấp cho Diệc Tấn 8%, trên tay tôi còn có 2%. Ok, 2% cổ phần không đủ để ngồi ở trong hội đồng quản trị tiến hành quyết sách, trên tay tôi có Thư ủy thác của các cựu viên chức của Liên, thêm nữa bọn họ có 1% cổ phần, tôi hiện tại cầm trong tay 3% cổ phần Liên Khải.”
“Xin hỏi, vẫn còn nghi ngờ tư cách của tôi sao?” Nói xong, Yến Thục Phân lấy từ trong túi xách ra một phần văn kiện pháp luật.
“Còn nữa, đã quên nói cho mọi người, bởi vì cậu Đường Diệc Tấn bề bộn nhiều việc, cậu ấy cũng uỷ thác tôi làm đại biểu cho cậu ấy.” Nói xong, Yến Thục Phân lại lấy từ trong túi xách ra một phần văn kiện pháp luật khác.
Ánh mắt Đường
Dụ quét qua bốn phía hơi hơi run run, cằm cũng căng thẳng, dưới ánh mắt ra hiệu của ông, cố vấn luật của tập đoàn Liên Khải đi kiểm duyệt văn kiện của Yến Thục Phân.
“Chủ tịch, không có vấn đề.” Cố vấn luật xác định hiệu lực của văn kiện, anh hướng Đường Dụ gật gật đầu.
Đôi mắt đẹp đảo qua mọi người, Yến Thục Phân châm chọc hừ lạnh: “Làm bà Đường lâu như vậy, cũng đúng, rất nhiều người cũng đã quên tôi từng là cô chủ của công ty Liên. Tổng giám đốc trước đi về cõi tiên, mọi người lại càng quên mất ơn trạch của ông ấy. Mọi người hiện tại chỉ nhớ rõ Liên Khải, lại quên mất bổn phận của chính mình.”
Nghe vậy, khoé miệng Đường Dụ giật giật một phen, trên trán gân xanh lại mơ hồ nhảy động.
Ông nghe ra được, Yến Thục Phân đang mắng ông cầm đầu quên gốc, quên ơn.
Mắt thấy không khí tràn đầy mùi đấu tranh khẩn trương, Ỷ Trí Huân mở miệng giảng hoà, “Thời gian không còn sớm, vẫn nên tiến hành hội nghị đi.”
Đường Diệc Sâm vẫn trầm mặc, anh không bày tỏ bất cứ thái độ gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh cũng khiến cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Theo bản năng, anh liếc nhìn Yến Thục Phân một cái. Bà gật đầu với anh, ý bảo anh đừng lo lắng.
Tiến quân vào thị trường đại lục vẫn là nguyện vọng của cha bà, Diệc Sâm muốn mượn cơ hội mua lại Mỹ Trang để đánh vào thị trường đại lục, anh muốn hoàn thành nguyện vọng của ông ngoại.
Bà vẫn rất rõ năng lực của anh, để cho anh ủy khuất bảo vệ Liên, bà thật sự đau lòng.
Vì anh, bà không tiếc trở mặt với Đường Dụ.