Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Bà xã, em hư quá…


trước sau

Ngoài ý muốn, Phí Lạc nhận được một tấm chi phiếu 400 vạn, người ký tên là Đường Diệc Sâm.

Thư ký xoay người liền đi, anh kêu cô lại.

“Tờ chi phiếu này do ai đưa tới?” Biểu tình Phí Lạc rất nghiêm túc, giọng nói cũng lạnh như băng.

“Báo cáo Tổng giám đốc, là trợ lý Đoạn của Liên Khải đưa tới, anh ấy mới vừa đi, chỉ nói rõ là nhất định phải giao tới tay anh.”

Ánh mắt sắc bén của Phí Lạc nhìn chằm chằm thư ký, “Ngoại trừ tờ chi phiếu này, anh ấy có nói cái khác hay không?”

“Anh ấy không nói gì, chỉ để lại một câu, anh ấy nói anh biết ý tứ của Đường tổng.”

“Không có việc gì, cô ra ngoài trước đi.”

Phí Lạc nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, mi tâm của anh không tự giác nhíu lại.

Đường Diệc Sâm cho anh 400 vạn, anh ta tới cùng có ý gì?

Bàn tay to đỡ cằm nhấc lên, Phí Lạc nhất thời thất thần.

400 vạn, nếu muốn mua chiếc xe thể thao màu rượu đỏ kia của anh mà nói, lại vẫn còn dư một chút tiền lẻ.

Thì ra, ý tứ của anh là muốn lấy khoản tiền này để bồi thường cho chiếc xe thể thao anh thua ngày hôm qua sao?

Nếu anh thua, Đường Diệc Sâm thật sự không phải làm như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, anh thật sự đoán không ra ý đồ của anh ta.

Ngón tay nhẹ nhàng mà phủi phủi tờ chi phiếu kia, Phí Lạc đặt nó vào trong ngăn kéo. Sau đó, anh bấm số điện thoại Thủy Tâm Nhu.

“Nhu Nhu, hôm nay có rảnh không? Có một nhà hàng nước Pháp không tệ mới khai trương, nếu không chúng ta đi thử đi?”

“Không được, hôm nào đi, đêm nay em về nhà ăn cơm.”

“Vậy được rồi, hôm nào hẹn lại.”

Hàm răng cắn cắn môi dưới, Thủy Tâm Nhu tiếp tục nói, “Đúng rồi… Phí Lạc, chuyện kia.. tiền bạc để em đền cho anh, chờ một chút em chuyển tới tài khoản cho anh. Đều là em không tốt, để anh thua một chiếc xe thể thao, nếu em làm như không có việc gì, em thật sự không thể an tâm.”

Quỷ thần, hai vợ chồng nhà họ là thần giao cách cảm sao?

Đường Diệc Sâm chân trước mới cho người đưa một tờ chi phiếu cho anh, lần này Thủy Tâm Nhu còn nói trả tiền cho anh.

Bọn họ nghĩ cũng thật khéo a!

Phí Lạc tự giễu giật giật khóe miệng, trong lòng một tia chua chát đau xót, “Nhu Nhu, thật sự không cần, anh tuyệt không trách em. Huống chi, người đánh cuộc là anh và Đường Diệc Sâm, không liên quan tới em. Kỳ thật… anh ta vừa để cho Đoạn Vô Ngân đưa cho anh một tấm chi phiếu 400 vạn.”

“Anh ấy đưa tiền cho anh?” Thủy Tâm Nhu khó có thể tin trừng mắt nhìn. “Anh ấy vì sao phải làm như vậy? Hừ… thật sự là không hiểu nổi tên khốn Đường Diệc Sâm suy nghĩ cái gì.”

Đúng nha, cô thật sự nhìn không thấu anh.

Có lẽ, bọn họ là đồng sàng dị mộng chăng.

Phí Lạc ăn ngay nói thật: “Anh cũng không biết anh ta nghĩ gì!”

“Nếu anh ta cho anh, anh cứ giữ đi, là tên khốn kiếp đó nên đưa cho anh, dựa vào cái gì anh ta muốn xe của anh đưa cho một tiểu minh tinh chứ, chính anh ta không mua được hả?”

Có giỏi liền giống như lần trước vậy, mua một chiếc xe cho người phụ nữ khác dùng thôi.

Nếu không phải cô vừa vặn xảy ra tai nạn xe cộ, nói vậy, cả đời cô cũng không biết ở bên ngoài anh còn có thể vì người phụ nữ khác chùi đít như vậy.

Trong giọng nói Thủy Tâm Nhu mang theo một tia u oán, Phí Lạc sao lại nghe không hiểu, nhất thời, trái tim của anh mơ hồ đau, mũi cũng chua xót.

“Được, vậy anh tạm giữ lại tờ chi phiếu kia.”

“Ừ… em còn có việc, cúp máy đây, chờ em rảnh lại gọi anh.”

Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại, đầu kia điện thoại cũng truyền âm thanh ‘tút tút’, tay cầm điện thoại của Phí Lạc vẫn nắm thật chặt.

————————

Trở lại nhà lớn nhà họ Đường, Thủy Tâm Nhu cũng không thấy bóng Đường Diệc Sâm.

Kỳ quái, chú em vậy mà trở lại.

Không phải anh đang bên đại lục quay phim sao? Như thế nào đột nhiên trở lại?

Cơm chiều qua đi, Thủy Tâm Nhu trở về phòng, cô cũng không có hỏi nhiều.

Đang nằm ngủ, thình lình, di động của cô vang lên.

Nhìn nhìn màn hình báo, phá lệ, thực ra là tên khốn Đường Diệc Sâm gọi cho cô.

Gì chứ, cô thật sự vừa mừng vừa lo tới chết!

Có phải cô nên cảm tạ anh còn nhớ rõ cô là vợ anh sao?

Đôi mắt đẹp tóe lửa, Thủy Tâm Nhu bắt điện thoại, cực kỳ không khách khí hống lên trong điện thoại, “Làm gì? Bà đây buồn ngủ rồi!”

Đường Diệc Sâm đương nhiên nghe ra được bà xã thân ái lại nổi bão, thật sự là làm khó bà xã, đốm lửa kia cô nhịn thật vất vả mà.

“……. Bà xã……. anh uống say, em tới khách sạn Tứ Quý đón anh đi…”

Lỗ tai Thủy Tâm Nhu không điếc, nghe rõ ràng tiếng nấc rượu của Đường Diệc Sâm.

“Anh tìm người khác đi, em ngủ rồi.” Cô cũng không tin bên cạnh anh không có Đoạn Vô Ngân đi theo, cho dù không ở đây, anh cũng có thể gọi tới.

“Em không phải còn đang nói điện thoại với anh sao? Làm gì mà ngủ? Nếu em không muốn nhìn thấy tin anh chết vào sáng mai, em qua đón anh… Anh chờ em!”

Lời nói của Đường Diệc Sâm mang theo gợi cảm trí mạng, lại bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Không đợi Thủy Tâm Nhu hé răng, anh đã cúp điện thoại.

“Đường Diệc Sâm, em nguyền rủa anh… Anh làm sao có thể vô sỉ như thế, anh xạo sao?”

Nhìn chằm chằm di động đã khôi phục yên lặng, Thủy Tâm Nhu bĩu môi tức giận hừ lạnh.

Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, cơn tức trong lòng kia lên xuống không ngừng, cô hiện tại làm sao ngủ được a, tức muốn chết rồi đây này!

Ngày nào không chọc tới cô sẽ chết hả?

Nhắm mắt đi ngủ, cho dù là đếm vài cái sao vài con cừu cũng được, Thủy Tâm Nhu kéo cao chăn mỏng, miệng lẩm bẩm, lăn qua lộn lại.

Không tự chủ được, trong đầu óc cô liền hiện lên khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm, anh cười đến lưu manh.

Trong khi giãy chết, đầu óc cô lại vẫn giống như có giọng nói của anh vọng lại: ‘Bà xã, nếu bởi vì anh say rượu mà chết, mỗi lúc trời tối em đừng hòng đi ngủ, anh nhất định sẽ quấn em, quấn em….’

Mẹ nó, quỷ ám rồi!

Thủy Tâm Nhu không tự giác rùng mình một cái, cô xốc chăn mỏng bò dậy.

“Đường Diệc Sâm, anh chờ coi, chị đây đêm nay không thu thập anh không được.”

Ngón tay làm thành tư thế một khẩu súng, Thủy Tâm Nhu nhắm vào Đường Diệc Sâm trong tấm ảnh cưới lớn treo đầu giường, “Đùng đùng, giết anh không còn manh giáp!”

Giống như thấy bộ dáng Đường Diệc Sâm chết rất thoải mái, Thủy Tâm Nhu lại còn thổi thổi ngón tay.

Tâm tình có chút chuyển biến tốt, Thủy Tâm Nhu mới thay quần áo ra cửa.

Thủy Tâm Nhu không biết, cô ra khỏi nhà lớn nhà họ Đường không bao lâu sau, có một chiếc xe vội vàng chạy ra khỏi cửa.

———————————-

Tiếng bồn cầu xả nước vang lên, Đường Diệc Sâm từ toilet đi ra.

“Đường tổng, đây là anh không đúng, đi toilet gì mà lâu như vậy? Chúng tôi đều đã ăn xong rồi, anh tự giác chịu phạt ba ly đi.”

Đôi mắt sắc bén lộ ra hứng thú vô cùng, Cung Trạch Hách tự ý rót một ly rượu đưa cho Đường Diệc Sâm.

Tịch Diệu Tư cũng cực kỳ ăn nhịp với Cung Trạch Hách, ồn ào hùa theo, “Cảm tạ bữa tiệc này của Đường tổng, ba ly này không thể không uống nha. Nếu như chẳng thế
thì, khẩn trương gọi điện thoại cho chị dâu, để cho cô ấy uống.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Mộ Hàn lạnh lùng, anh chỉ hí mắt liếc Đường Diệc Sâm một cái, nâng hai ngón tay kẹp điếu thuốc ở giữa. Anh hít một hơi, chậm rãi nhả khói.

“Đường tổng uống nhiều rồi, để vị Phó tổng tôi đây uống thay đi.” Khóe miệng hiện lên ý cười nhạt, nói xong, Nguyễn Hàm cầm lấy ly rượu của Đường Diệc Sâm.

Trong phút chốc, Đường Diệc Sâm giữ lại, cũng đoạt lấy.

Bỗng dưng, anh giơ ly rượu lên uống một hớp cạn sạch.

Không chút suy tư trút ly Whisky cay nồng vào trong cổ họng, chất lỏng đặc theo yết hầu một đường nóng bỏng chạy đến dạ dày.

Ngay sau đó, Đường Diệc Sâm lại uống vào ly thứ hai.

Đến ly thứ 3, Thủy Mộ Hàn chợt ấn chặt tay anh, “Đủ rồi, tôi không muốn em tôi phải vất vả.”

Qua lại liếc Cung Trạch Hách cùng Tịch Diệu Tư, Thủy Mộ Hàn tiếp tục nói: “Không bằng giải tán đi, nên đi chỗ nào làm cái gì, mọi người đều đã biết.”

Bàn tiệc kia có nam không có nữ, thân ở đây mà tim lại lạc ở nơi nào.

“Vẫn lại là Thủy tổng có vẻ biết tâm tư chúng ta, có điều không thể không khích lệ, Đường tổng thật sự cực kỳ có khí phách!” Giữa trán lóe ra một tia tối tăm, Cung Trạch Hách đứng lên, anh đồng ý đi về.

Mới một hồi như thế, trên ghế chỉ còn lại Đường Diệc Sâm, Đoạn Vô Ngân cùng Nguyễn Hàm.

“Vô Ngân, cậu đưa Alice về trước đi, tôi tự đi nhờ xe về là được.”

“Sam, cùng đi đi, dù sao anh cũng không lái xe được.” Nhíu mi, đôi mắt giảo hoạt kia của Nguyễn Hàm nhìn chăm chú Đường Diệc Sâm.

Vừa rồi anh làm như vậy, là yêu thương cô sao?

Trong lòng Nguyễn Hàm không khỏi hiện lên một dòng nước ấm ngọt ngào.

“Anh mới uống vài ly, không có việc gì, hai người đi trước đi.” Trong phút chốc, Đường Diệc Sâm có thâm ý khác liếc Đoạn Vô Ngân.

“Alice, chúng ta đi trước đi, anh ấy không có việc gì, tửu lượng của anh ấy cũng không tệ.”

“Vậy được rồi, em cùng Vô Ngân đi trước. Sam, anh phải cẩn thận đó, … có việc thì gọi điện thoại.”

Có phần không tình nguyện, Nguyễn Hàm vẫn đi theo Đoạn Vô Ngân.

Anh say sao?

A, anh là muốn bà xã anh tưởng anh say!

Vừa rồi uống nhanh như thế, anh là muốn nhanh tan cuộc, để cho anh có thể đợi vợ.

Từ trong túi tẩy trang lấy ra một chiếc chìa khóa xe, Đường Diệc Sâm mới chậm rãi rời khỏi ghế.

———————————

“Vô Ngân, anh cho em xuống ở khúc đường phía trước kia là được, em đột nhiên nhớ ra, em còn muốn mua chút đồ.”

“Được, có cần anh chờ em không? Anh Sâm nói, phải đưa em về nhà an toàn.”

“Không cần, em có thể trở về một mình, hơn nữa, em cũng không biết muốn đi mua bao lâu. Anh đi trước đi, không cần lo lắng cho em, em đã lớn như vậy rồi.”

Xuống xe, Nguyễn Hàm đi vài bước liền ngừng lại. Theo bản năng, cô nhìn xe Đoạn Vô ngân.

Chờ xe anh chạy xa, lập tức cô bắt một chiếc taxi chạy trở về khách sạn Tứ Quý.

Quảng trường nhỏ trước cửa khách sạn Tứ Quý có một chiếc xe thể thao cực kỳ bắt mắt đậu ở đó, màu vàng, cực dễ thương, Thủy Tâm Nhu liếc thấy đó là chiếc xe McLaren P1 cô cực kỳ thích.

Tạm thời quên mất mục đích lần này là muốn đến thu thập Đường Diệc Sâm, nhịn không được, Thủy Tâm Nhu ngừng lại nhìn thêm một chút.

Chiếc xe giá nhập khẩu 1260 vạn quả không tệ, thấy thế nào liền thích thế ấy.

Có lẽ nhìn có phần si mê, Thủy Tâm Nhu hoàn toàn không biết cách cô không xa có một đôi mắt chim ưng sắc bén sâu thẳm từ lúc cô mới xuất hiện đã trói chặt bóng dáng của cô.

Trời mới biết, ba ngày nay anh trải qua khó chịu cỡ nào, thấy cô lại không thể ôm cô, hôn cô…. Đường Diệc Sâm quả thực bị giày vò muốn điên rồi.

Cho dù đêm đó anh thật sự rất tức giận, nhưng mà, anh càng thêm muốn cô.

Thình lình Đường Diệc Sâm đi tới, anh ôm Thủy Tâm Nhu thật chặt, đầu của anh liền dựa vào trên cổ cô, tham lam hấp thu hương thơm của cô.

Thậm chí cả người anh cũng đeo lên người Thủy Tâm Nhu, ép cô có phần không thở nổi.

Bị kinh ngạc đột ngột, tinh thần Thủy Tâm Nhu lập tức bị kéo trở về.

“Đường Diệc Sâm, anh lập tức cút ngay, đừng ôm chặt như thế, em sắp bị anh đè ngã rồi nè.” Theo phản xạ, Thủy Tâm Nhu đành phải ôm lấy anh, như vậy mới không để cô vì trọng tâm không thăng bằng mà té lăn ra đất.

Cô ngửi thấy trên người Đường Diệc Sâm thật sự có mùi rượu, nhưng mà không nồng như thế a!

Để ngừa Thủy Tâm Nhu ôm không được anh, Đường Diệc Sâm cứng rắn đè cô lui lại mấy bước, thuận thế đè cô lên thân xe McLaren P1.

“Bà xã…. Anh nhớ em, anh biết em sẽ đến, em sẽ không mặc kệ anh…” Nói xong, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm nhỏ vụn rơi trên cổ Thủy Tâm Nhu.

Con bà nó, không phải uống rượu sao?

Như thế nào lại còn cơ trí như thế biết lau dầu cho cô?

“Này, Đường Diệc Sâm, anh đứng đàng hoàng cho em!”

Thủy Tâm Nhu né tránh, cũng dùng lực đẩy anh ra ngoài.

Cố gắng diễn giống như thật, bộ dáng Đường Diệc Sâm say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ chốc lát sau anh liền ngã nhào trên đất.

Bàn tay to vẫn nắm Thủy Tâm Nhu, lôi kéo cô cùng anh té trên đất.

“Bà xã, em hư quá… em muốn cưỡi ngựa phải không? Đêm nay ông xã thỏa mãn em.” Xấu xa nhướng mày, khóe môi Đường Diệc Sâm hiện nụ cười lưu manh.

Đáy mắt sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh, Thủy Tâm Nhu bất chấp giờ này khắc này cô cưỡi trên người Đường Diệc Sâm ái muội cỡ nào, cô túm lấy túi xách đánh lên đầu Đường Diệc Sâm.

“Đường Diệc Sâm, cho anh hư hỏng, cho anh giả bộ, chị đây không nổi bão anh cho là chị đây dễ khi dễ phải không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện