Trên một bãi đá sát bên bờ biển nổi tiếng ở phía Nam của thành phố M.
Có một đứa trẻ độ chừng mười tuổi đang xoay lưng với đại dương bao la để đối mặt với một tiểu thiên thần nhỏ.
"Chân em chảy máu đến như vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng để ngắm biển sao?".
Cô bé nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay đắt tiền quý giá ra khụy một chân xuống mặt cát một chân chóng lại trong vô cùng khí chất.
"Chị làm gì thế?" Nhóc con ngồi trên tảng đá mở to đôi mắt xanh rêu đung đưa đôi chân mảnh khảnh cuối đầu nhìn lấy nữ nhân trước mắt.
"Cầm máu cho em, không thấy sao." Giọng nói không nhanh không chậm không trầm không cao phát ra:"Xong rồi đấy, tạm thời cầm như vậy đi nhưng em vẫn phải về để xử lí vết thương"
Bé con chớp chớp mắt "Chúng ta có quen nhau sao?"
"Không có"
"Thế sao lại giúp tôi?"
"Thế sao em lại không ở trên thuyền chơi với đám nhóc của các thương gia."
"Đây không phải là câu trả lời" bé con trầm ngâm một chút"Họ giả tạo lắm"
Hửm đôi chân mày xin đẹp bỗng chốc nhíu lại.
"Họ chơi với nhau mục đích chỉ lợi dụng nhau thôi, toàn là những gia chủ người kế thừa trong tương lai không thì làm sao mà chơi thật lòng được" dừng một chút cô nàng bổ sung thêm"Con nít con nôi mới tí tuổi đầu bài đặt tính với chả toán...ta khinh"
Nghe lấy giọng điệu trẻ con không thôi An Lam nhịn không được bật cười.
"Chị cười cái gì" Nhật Hạ phùng má bánh bao tức giận, cô có nói gì sai sao cô nói đúng mà, mà sao chị ấy lại cười.
"Em tên là gì?"
"Làm ơn đừng đánh trống lãng có được không...".
Nhật Hạ nói lớn.
"Tôi có thể làm bạn với em không?" An Lam di chuyển ngồi lên tảng đả cạnh Nhật Hạ.
"Không" Nhật Hạ trả lời tức khắc.
An Lam khẽ mỉm cười, bé con giận rồi.
"Ánh Dương" khoảng một lúc lâu cô nàng kế bên mới lên tiếng.
An Lam nhìn lấy Nhật Hạ, đứa trẻ này...!nói dối nhưng cô không vạch trần:"Tên hay đấy chứ"
Còn chị" Nhật Hạ xoay qua thì bắt gặp lấy ánh mắt An Lam đang nhìn mình.
Hmm....Ánh Nguyệt" An Lam trả lời
"Hả" Nhật Hạ ngơ ngác.
[...]
Trò chuyện đùa giỡn mãi một lúc lâu Nhật Hạ phóng xuống khỏi tảng đá.
Nhóc con này có biết bản thân đang bị thương không.
Em phải về rồi...tạm biệt" nói rồi cô rời đi.
Đi được một đoạn cô dừng lại xoay người nhìn An Lam:"Nếu chúng ta có duyên gặp lại em sẽ nói tên thật của mình cho chị nghe ngược lại chị cũng vậy đấy"
Đứa nhóc này biết cô nói dối.
"Tôi đáp ứng em"
Nghe được câu trả lời Nhật Hạ cười tươi như ánh nắng ban mai, đẹp vô cùng.
An Lam nhìn lấy bóng lưng đang dần khuất dạng thì cũng bật cười...
Tưởng chừng như sắp có được một người bạn thật sự thì...
Ánh Dương lại rời xa Ánh Nguyệt mãi mãi
[...]
Nhiều năm sau
Nhật Hạ ủ rủ gương mặt xinh đẹp của mình đưa đôi mắt sầu bi ra cửa sổ, tay phải chống cằm nhìn phong cảnh không nhanh không chậm mà lướt qua, cô khẽ thở dài rồi nhắm đôi mắt mình lại, cô thực chẳng muốn đi tí nào.
Ông Nhật ngồi kế bên liếc nhìn cô cháu gái cưng này của mình ông liền cười khẽ bảo: "Bảo bối à, con đừng có trưng cái bộ mặt không có 50 xu đó nữa, cứ xem đây là chuyến đi chơi đi"
"Đúng rồi, đừng có bày cái mặt như ai ăn hết của đó nữa, đi đi cho có bạn có bè, cho biết thế nào là thú vui xã hội chứ ở suốt trong nhà không thấy chán à".
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mĩ, tay đang cầm vô lăng mà ôn tồn nói với cô, đây là Nhật Minh người chú thân thương nhất của cô.
"Chú đừng có nói giọng điệu đó với con, chú đừng tưởng con không biết là vụ này do chú bày cho ông nội" Nhật Hạ bất mãn nói rồi hừ lạnh một cái vào mặt Nhật Minh rồi tuyệt tình quay đi.
Thấy hành động trẻ con của cô cháu gái mà mình xem như con ruột anh cười khổ một cái rồi tiếp tục châm chọc cô:
"Không biết đâu chừng sau chuyến đi này con gặp được một nữa của đời mình thì sao, con nên hào hứng chờ đợi đi có khi vô trong ấy con vớt được một nữ thần...."
"khụ...khụ..." Nhật Hạ giả vờ ho
Lời chưa được nói hết thì anh lập tức im bặt khi thấy Nhật Hạ vừa liếc xéo mình qua kiến hậu của xe, đúng anh là người duy nhất trong gia đình biết đứa cháu gái của mình là lesbian và cô yêu cầu anh phải giữ bí mật chuyện này không được nói cho ai biết đặc biệt là với ông nội của