"An tổng, ông Nhật chắc cũng đã nói cho ngài biết, tôi chính là bác sĩ trị liệu cho Nhật tiểu thư từ trước cho đến thời điểm hiện tại." Bác sĩ Trần với gương mặt phúc hậu, giọng nói ôn hòa khiến người nghe có cảm giác dễ chịu cùng tin tưởng, ông nhàn nhạt nhìn người con gái cao ngạo đầy khí chất, ôn tồn lên tiếng.
"Tôi biết, viện trưởng Trần đây cứ việc vào thẳng vấn đề."
"Được, không làm tốn thời gian của ngài nữa." Ông dừng khoảng chừng năm giây sau đó lại tiếp tục nói, gương mặt vốn đang ôn hòa giờ phút này đây bỗng trở nên nghiêm trọng.
"Theo như kế hoạch đề ra từ trước thì Nhật tiểu thư sẽ có một cuộc phẫu thuật tim vào hai tháng tới nhưng với tình trạng của Nhật tiểu thư lúc này không đủ điều kiện đảm bảo sức khỏe cho chúng tôi thực hiện ca phẫu thuật sắp tới."
An Lam nhíu mày "Nếu chậm trễ thì sẽ thế nào?"
"Về vấn đề này thì An tổng an tâm, mặc dù Nhật tiểu thư bị tim bẩm sinh nhưng hiện tại không đến mức nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên chúng ta hoãn lại một thời gian cũng không có việc gì đáng lo ngại.
Tuy nhiên..." Ông Trần đột ngột ngừng lại khiến cho An Lam càng lúc như có thêm hàng vạn tản đá đè xuống.
An Lam ngày càng âm u đến cực điểm, nhiệt độ trong phòng hạ xuống một cách đột ngột, âm giọng âm trầm vang lên."Bác sĩ Trần, ngài đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Người khác thì có đủ sự nhẫn nại để chờ câu trả lời của ngài nhưng An Lam tôi thì không đâu."
Viện trưởng Trần chợt lạnh sống lưng, ông ngồi thẳng người nghiêm túc vài thẳng vấn đề.
"An tổng, Nhật tiểu thư chưa từng muốn hợp tác với chúng tôi trong việc điều trị." Viện trưởng Trần vô cùng rầu rĩ than thở.
"Thành thật mà nói, ngay từ đầu bệnh của tiểu thư có thể điều trị nhưng cô bé lại liên tục phản kháng, phía bên đội ngũ bệnh viện chúng tôi cùng với cả Nhật gia đã rất cố gắng để khuyên bảo, ông Nhật cũng mất ăn mất ngủ với cô cháu gái này.
Nhưng hầu như cô bé lại không để tâm đến mạng sống của mình."
"Hơn nữa, tôi cũng đã kết hợp và cử các chuyên gia tâm lí hàng đầu đến để điều trị cũng như tìm hiểu lí do nhưng điều bị cô bé khước từ thậm chí cô bé còn khai thác thông tin ngược lại chúng tôi.
Đây là ca đầu tiên tôi cảm thấy rất bất lực cùng khổ tâm trong suốt mấy chục năm hành nghề đấy."
An Lam nhắm mắt dưỡng thần, cô ngã người dựa vào sofa, nhìn vào hư vô.
Nhật Hạ ơi là Nhật Hạ, em đúng là rất biết cách hành hạ tinh thần lẫn thể xác của tôi mà.
"An tổng, có một vấn đề ngài và gia đình cần phải lưu ý nữa." Bác sĩ Trần nhắc nhở "Tuyệt đối không được để cho Nhật tiểu thư phải đối mặt với bất kì một đả kích nào.
Nếu không, tôi e rằng trường hợp xấu có thể xảy ra."
"Bác sĩ Trần, để tiến hành ca phẫu thuật này ngoài sức đề kháng tốt ra thì còn gì cần phải đảm bảo nữa"
"Mục đích sống."
An Lam im lặng, nhìn ra phía trời cao kia.
Âm thầm thở dài.
An Lam cô có thể trở thành mục đích sống của Nhật Hạ không?
Nếu như cô có diễm phúc ấy thì tốt quá rồi.
___________________________
"Cậu họ Nhật?" Kỳ Anh trầm ngâm một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật Hạ, tò mò hỏi: "Đừng bảo cậu là người của Nhật gia theo cách mà tớ nghĩ đấy nhá."
Nhật Hạ không trả lời chỉ khẽ nhếch môi cười một cái coi như xác nhận.
"Cậu là đại tiểu thư của Nhật gia thật à, đó chẳng phải là gia tộc đứng thứ hai của nước A sao, chưa kể nó có sức ảnh lớn đến các nước khác nữa." Kỳ Anh kinh ngạc đến nỗi há cả họng, diễm phúc thật, vừa mới bỏ nhà đi bụi không lâu lại cái cơ hội gặp mặt đại gia.
"Tớ họ Bạch tên là Kỳ Anh, Kỳ trong kỳ tài, Anh trong anh minh.
Rất vui khi được biết cậu, Nhật Hạ."
Họ Bạch, cô chưa từng nghe qua mà cho dù có nghe qua thì sao chứ, ngay cả An Lam cô còn không biết thì sao mà biết mấy gia tộc khác được.
"Hân hạnh." Nhật Hạ cảm thấy dạo này mình tiếp xúc hơi nhiều người, làm bạn cũng được khá nhiều.
Giờ cô có đến tận hai người bạn, chị Bảo Châu với Du Linh.
Chà, nhiều thế nhở.
An Lam sau khi tọa đàm với viện trưởng xong liền quay lại tìm Nhật Hạ, cô chợt dừng bước chân khi thấy Nhật Hạ đang nói chuyện với ai đó.
Gió to đột nhiên nổi lên, mây đen dần kéo tới, trời lại sắp đổ cơn mưa nữa rồi.
An Lam không đứng quan sát nữa mà đi thẳng tới chỗ Nhật Hạ, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác của mình ra đến nơi thì khoác lên người Nhật Hạ.
Hành động đột ngột của An Lam làm Nhật Hạ có hơi giật mình, đi không một tiếng động, muốn hù chết cô à.
"Trời nổi gió lên rồi, mặc ấm vào." An lam giọng đầy tình cảm khuyên nhủ, sau đó cô di dời tầm mắt lên người con gái đối diện: "Bạn của em à?"
Nhật Hạ giữ lấy áo khoác của An Lam, nhỏ giọng "Không ạ, mới gặp thôi."
An Lam điềm tĩnh quan sát người đối diện và vô tình tạo nên một sự áp lực lên Kỳ Anh.
Cô có cảm giác như bản thân mình đang bị kì thị vậy.
"Trên mặt tôi có dính gì ư?" kỳ Anh gãi đầu hỏi.
"Không, thất lễ rồi." An Lam với gương mặt không gợn sóng, một tay cô quay sang phủ lên đầu Nhật Hạ, mỉm cười nói: "Sắp mưa rồi, chúng ta nên đi chứ hả?"
Lúc này Nhật Hạ cùng với Kỳ Anh mới chú ý đến sắc trời, mây đen đã giăng kín tự bao giờ, Kỳ Anh bất giác ủ rủ thở dài: "Chán thật đấy, xem ra không thể tổ chức một buổi hòa ca nhỏ tại đây rồi."
"Cậu định hát à?" Nhật Hạ quay sang hỏi.
"Ừm, tối hôm qua vô tình có fan hâm mộ nhận ra, muốn chiều lòng họ một tí." Kỳ Anh bật cười, con ngươi thể hiện lên sự tinh nghịch "Xem ra cậu rất thưởng thức giọng hát của tớ?"
"Đúng vậy, tớ đánh giá khá cao giọng hát của cậu, rất lôi cuốn người nghe." Nhật Hạ ánh mắt rộ lên sự tán thưởng rõ rệt.
"Cảm ơn vì đã tạo thêm nguồn động lực cho tớ." Kỳ Anh mỉm cười hài hòa, vui vẻ nói với Nhật Hạ.
"Gặp nhau hai lần âu cũng là cái duyên, tớ có thể xin phương thức liên lạc với cậu không?"
kỳ Anh đưa tay ra sau mình