Trên đoạn đường về phòng, An Lam cùng Nhật Hạ vô tình chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đau thương.
Cảnh người phụ nữ gào khóc dữ dội, cảnh một đứa con trai dập đầu xuống nền gạch cứng kẻ cầu xin bác sĩ cứu cha mình, cảnh một đứa con thơ ánh mắt vô hồn nhìn vào bên trong căn phòng sanh tử.
Có lẽ con bé cảm nhận được, hiểu được mình sắp sửa đối mặt với cái gì.
Nhật Hạ vô thức nắm chặt lấy tay An Lam, ánh mắt không rời khỏi đứa bé gái ấy.
Biểu cảm của bạn nhỏ này làm cô thật nhớ, khi ấy, cô cũng trống rỗng như thế.
Tận cùng của đau khổ con người ta sẽ trở nên thật bình tĩnh, thản nhiên đến lạ thường.
Có lẽ, ta đã chai sần với cảm xúc ấy rồi.
"Nhật Hạ." An Lam khẽ gọi.
"Ưm"
"Em thấy không, ranh giới giữa cái chết và sự sống rất mong manh, nó không có giới hạn ưu đãi dành riêng cho bất kì một ai cả.
Chính vì thế, em cần phải trân trọng mạng sống của mình."
An Lam xoay người đối mặt với Nhật Hạ, cô khẽ cúi đầu nhìn lấy Nhật Hạ, vẻ mặt ôn nhu tận tình, lấy hết cả tâm can ra để bày tỏa."Dù cho em còn sống chỉ một ngày, một giờ hay thậm chí chỉ một giây thôi.
Em cũng phải kiên cường mà chống chọi, mà bảo vệ, ra sức giành giật lấy cơ hội sống cho bản thân.
Bởi vì, khi em ra đi người đau khổ không phải là em mà chính là những người thân yêu của em.
Họ sẽ phải chịu những nỗi đau tột cùng, sự dằn vặt kéo dài đến hết cả cuộc đời của họ, chìm vào tuyệt vọng để thương nhớ em."
Nhật Hạ sững người, ngơ ngác nhìn An Lam, một cảm giác mới lạ từ trong tim phát giác ra toàn thân, toàn kinh mạch trong người cô nóng dần lên.
Cảm xúc bỗng dâng trào, nếu nói cô không rung động là hoàn toàn giả dối, một con người xa lạ, một linh hồn khác biệt hoàn hảo lại nguyện vì cô mà hòa nhập vào một thể xác chứa đầy những sức mẻ, vỡ vụn, ra sức chấp vá lấy những nỗi đau vốn không thể phục hồi.
Nhật Hạ cô cuối cùng cũng đã hiểu câu nói mà mẹ cô từng dạy bảo: Yêu một người là yêu cả những nỗi đau quá khứ của người đó, yêu luôn cả những khuyết điểm, những nỗi buồn để ta có thể bù đắp cho những tổn thương mà họ đã chịu phải, cùng chung tay sửa chữa các điểm thiếu xót của cả hai, để từ đó ta có thể đi xa hơn và đi đến một tương lai thật đầy trọn vẹn.
Yêu là phải hết mình, yêu không cần phải tỉnh táo.
Hết lòng hết dạ vì một người dù kết cục có đi tới đâu, ta cũng không hề hối tiếc.
Sự tiến triển tình cảm giữa cô và An Lam nói nhanh cũng không phải nhanh, nói chậm cũng chẳng phải chậm.
Chỉ là từ khi bắt đầu gặp gỡ, giữa cô và An Lam đã có được sự đồng thuận, sự thấu hiểu, chính vì thế, cô và An Lam không mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, mò mẫm điểm chung của nhau rồi dần phát sinh tình cảm như bao cặp đôi khác.
Để có thể đi đến được cái gọi là tình yêu, đầu tiên ta phải có được sự đồng thuận.
Chính sự đồng thuận ấy sẽ giúp chúng ta có được một niềm vui thõa mãn đúng như ý nguyện.
"Em sẽ đồng ý phẫu thuật." Chẳng biết cả hai giữ nguyên tư thế ấy bao lâu, mất bao nhiêu thời gian, cô chỉ biết trong khoảng khắc cô đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, An Lam chưa hề rời mắt khỏi cô.
Chị ấy, sẽ giữ nguyên lời hứa: Đi cùng cô đến cả đời.
An Lam sẽ đi cùng cô từ đời này cho đến cả đời sau đời sau nữa...mãi không có từ "hết".
An Lam khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản nhẹ lòng chứa đầy sự an tâm cùng tự hào.
Bảo bảo của cô...
Thật giỏi!
_______________________
Ba ngày sau đó cuối cùng Nhật Hạ cũng thoát khỏi sự giam cầm của bác sĩ Trần.
Cô nàng ba chân bốn cẳng bay còn hơn hỏa tốc trở về Nhật gia.
Cô nàng ung dung, tự tại nằm phè hơi ra giữa giường trong căn phòng thân yêu của mình.
Gối ơi, chăn ơi, giường ơi, nhà vệ sinh ơi, gấu ơi...chị thật nhớ các cưng.
Hít một hơi thật sâu sau đó thở hoắc ra, nhìn lên trần nhà, một cảm giác thỏa mãn từ trong tâm lan tràn khắp căn phòng.
"Đúng là không đâu thoải mái bằng nhà cả."
Cốc cốc cốc
Ba tiếng gõ cửa vang lên phá tan tâm tình hưởng thụ của cô nàng...
"Ai đấy...?" Giọng nói lười nhác kéo dài làm cho ông Nhật bật cười.
"Là ta, bảo bối, ta vào được chứ?"
Nhật Hạ ngồi bật dậy, phóng hẳn ra cửa gấp gáp mở cho ông vào.
"Ông ơi...." Nhật Hạ nhào tới ôm chầm lấy ông mà nũng nịu...
"Giời ơi...xem nào...mới đi có hơn một tháng thôi mà đã như thế rồi.
Sau này lấy chồng rồi thì thế nào đây...hả.." Ông Nhật vui vẻ cưng chiều cô cháu gái nhỏ, ông xoa xoa lấy mái tóc của Nhật Hạ vỗ về.
"Không sao, con bắt ở rể..." Nhật Hạ nói với vẻ đương nhiên cùng chắc chắn.
Ông Nhật bật cười khúc khích lắc