1.
Không tính khối tài sản trước kia, thu nhập bây giờ của Thẩm Nam Tự là cao nhất trong nhà.
Cũng không có gì lạ, tôi toàn đi học nên cơ bản là không có nguồn thu, chỉ có thể nhận chút ít tiền lương ít hỏi hàng tháng từ phòng nghiên cứu hỗ trợ.
Phó Chi Hành không tranh không đoạt chỉ làm ông chủ quán cà phê, số lượng hạng mục mỗi tháng cũng rất có hạn.
Chỉ có công việc nội bộ pháp vụ ở ngân hàng của Thẩm Nam Tự là dành về phần tiền lương vẻ vang nhất.
Nhưng cậu ta trông cũng không vui lắm, bởi vì thời gian của cậu ta không tự do như Phó Chi Hành.
“Em cảm thấy, đàn ông vẫn nên ngày ngày chăm chỉ kiếm tiền, không phải cứ dính bên cạnh bà xã ngày ngày như thế.” Thẩm Nam Tự không biết nói thế này bao nhiêu lần trên bàn ăn.
Phó Chi Hành vẫn bình chân như vại, bình tĩnh cãi lại: “Tôi dính vợ của tôi, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Nam Tự bị chặn họng, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt hiển nhiên là đang cáo trạng.
Có đôi khi tôi nghi ngờ, cậu ta chỉ là có dáng vẻ trưởng thành thôi, một phần khác vẫn là con thỏ nhỏ thích lặng lẽ cáo trạng kia.
Con thỏ của Thẩm Nam Tự, theo nhiều lần xóc nảy, từ trong nước tới Boston lại đến Zurich Thụy Sĩ, bây giờ lại ở trong vườn nhà gỗ nhỏ đặc biệt dùng để dưỡng lão.
Tôi thở dài một hơi nói: “Anh bận rộn lên lớp…”– Không rảnh nhơn nhớt, xiêu vẹo cùng Phó Chi Hành.
“Phải chú ý nghỉ ngơi.” Thẩm Nam Tự nâng mặt tôi lên, cẩn thận nói: “Gần đây trông anh hơi gầy rồi thì phải.”
“Khụ khụ.” Phó Chi Hành ở phía đối diện bàn ăn, hắng giọng, thể hiện sự bất mãn của mình.
Thẩm Nam Tự vừa ăn quả đắng, bây giờ đương nhiên phải trả về, không chỉ không thả tôi ra mà còn hôn khẽ lên chóp mũi của tôi, nói: “Cuối tuần dẫn anh đi giải sầu.”
“Thẩm Nam Tự!” Phó Chi Hành vẫn bị chọc cho phát bực, nhưng không tiện nói gì, cuối cùng nhìn cậu ta một chút rồi lại nhìn tôi, giận dữ nói ra bốn chữ: “Tôi cũng muốn đi.”
2.
Tim của Phó Chi Hành bình yên vô sự hơn hai năm, từ khi Thẩm Nam Tự trở lại, bắt đầu lia lịa “Không thoải mái”.
“Cục cưng à, ngực anh cứ nhoi nhói, em theo anh nằm một lát được không?”
“Cục cưng à, em nghe xem có phải nhịp tim anh đập hơi nhanh không, anh cảm thấy hơi khó chịu.”
“Làm sao bây giờ hả vợ, anh chợt thấy choáng đầu quá.”
Mọi việc cứ như thế, bình thường mỗi lần tôi và Thẩm Nam Tự ở cùng nhau, hoặc là hắn xa lánh Thẩm Nam Tự xong lại sợ tôi trách cứ đều sẽ như thế này.
Nên nói hay không, Phó Chi Hành không có thiếu thông minh như vậy, thậm chí còn hơi có chút tâm cơ.
Trái lại là Thẩm Nam Tự, không dám lấy trái tim hắn ra đùa, chỉ có thể ngầm chịu thua thiệt.
3.
Mặc dù ngày thường Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đều không ưa gì nhau, nhưng có một việc cực kỳ ăn ý chính là… Hai người dù thế nào đều có thể, nhưng nhất quyết không có người thứ ba.
Gần đây, tôi quen một bạn học, sau khi tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi thì chuẩn bị sẵn sàng liên lạc với trường học và mua các cửa hàng triển lãm để trưng bày các tác phẩm của mình.
Nghệ thuật Tây Âu và Bắc Âu chính là lớn như vậy đấy, xách ra mười người nghệ thuật gia thì có tám người là bạn học hoặc là bạn học của bạn học, thế là cậu ta khó khăn đi tới tìm tôi, muốn thuê sảnh triển lãm của tôi.
Giáo sư của tôi là bạn thân giáo sư cậu ta hơn năm mươi năm, cộng thêm bản thân tôi cũng rất thích tác phẩm của cậu ta nên đồng ý chuyện này.
Không ngờ tới nhìn thấy tôi, tính nết vị nghệ thuật gia trẻ tuổi này lại giống hệt Phó Chi Hành mười năm về trước, thậm chí càng thêm phóng khoáng không trói buộc.
Ngày cậu ta tới tìm tôi, vừa vặn Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đều ở đấy, mà cậu ta lại không coi ai ra gì nói thích tôi, hỏi đêm nay tôi có thể đi ăn tối cùng không.
Lúc này tôi cảm thấy phía sau mình mát lạnh, ngay sau đó, Thẩm Nam Tự ôm eo tôi kéo sát bên cạnh, không nặng không nhẹ, lạnh lùng mà không thiếu sự khách khí nói: “Thật ngại quá, đêm nay anh Thời có hẹn rồi.”
Phó Chi Hành cũng đi tới, chộp bả vai người trẻ tuổi kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vị khách này, tôi là bà chủ nơi này, cậu xem có thể bàn bạc với tôi không?”
Ngay trước mặt người ngoài, hai chữ “bà chủ” không khỏi khiến tôi nóng mặt, Phó Chi Hành lại vẫn thản nhiên, hiển nhiên đã luyện thành da mặt cực dày.
Vị nghệ thuật gia kia có lẽ cũng nhìn ra gì đó, nhướng lông mày, lộ ra giọng điệu mỉm cười kín đáo, nói: “Được.”
Mọi việc sau đó tôi đã không muốn nhớ nữa, chỉ nhớ sáng ngày bàn bạc hôm sau, tôi đến muộn nửa tiếng.
4.
Ba người cùng nhau, quá mệt mỏi.
Thật sự rất mệt mỏi.
Lưng đau, miệng cũng đau nhức.
Chán ghét hai người họ ghê.
5.
Sau đó tôi vẫn cùng vị nghệ thuật gia trẻ tuổi kia ăn cơm tối nhưng còn có thêm hai vị giáo sư..
Cậu ta mặc quần áo cực kỳ quy củ, lời nói vừa vặn, cử chỉ tao nhã, suýt chút tôi không nhận ra.
Chỉ là con người trời sinh phong lưu, cho nên dù mặc áo quần Trung cổ xa xưa nhưng vẫn rất gợi cảm.
Tôi nhận ra thật ra cậu ta có sự khác biệt rất lớn với Phó Chi Hành… Trong phong lưu, cậu ta không có loại tự kiêu bẩm sinh của Phó Chi Hành, mà càng nhiều hơn chính là sự uể oải nát bấy của nghệ thuật gia.
Cho nên cậu ta không hấp dẫn tôi, mà cậu ta hấp dẫn hơn chính là người có ước vọng chinh phục.
Cơm nước xong xuôi, Phó Chi Hành tới đón tôi.
Ngồi trong xe, tôi và hắn nói tới những thứ này, Phó Chi Hành cười như không cười liếc tôi một chút, nói: “Cục cưng à, em có biết cùng chồng mình nói một người đàn ông khác gợi cảm là chuyện nguy hiểm cỡ nào không hả?”
Tôi sửng sốt một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trước kia tôi rất khó bắt được loại cảm xúc “ghen” của Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự, sau này mới dần hiểu ra, yêu một người tự nhiên sẽ không nhịn được ghen ghét những người xuất hiện bên cạnh người đó.
Bây giờ lắm lúc tôi vẫn sẽ ngu ngốc, nhưng chỉ cần nhận ra, tôi sẽ nguyện ý để ý rồi dỗ bọn họ vui vẻ.
Thế là tôi rướn người qua, hôn nhẹ lên khóe môi Phó Chi Hành, nói: “Em sai rồi.”
Vừa vặn chờ đèn đỏ, Phó Chi Hành chộp đầu của tôi khiến tôi không thể quay lại, kéo tôi vào trong ngực, cho tôi một nụ hôn ướt át dài dằng dặc.
Một nụ hôn kết thúc, chóp mũi của hắn chống lên chóp mũi tôi, trầm thấp nói: “Trở về sẽ phạt em sau.”
6.
Tết đến chúng tôi cùng nhau về nước, gặp người nhà và vài bạn bè.
Tôi không cố gắng nhắc tới thân phận Thẩm Nam Tự, nhưng mọi người dường như đều ngầm hiểu lẫn nhau, dĩ nhiên cũng vì vậy mà chấp nhận sự tồn tại của cậu ta.
Có một lần tôi đi toilet, trong lúc vô tình nghe hai người bạn nói chuyện phiếm, lúc bọn họ nói tới