Tôi đã quên bao lâu rồi bản thân không lãng phí thời gian thế này.
Phó Chi Hành là kẻ không chịu nổi cô đơn, dạo này Con Thỏ cứ luôn quấy rầy tôi thật sự rất ồn ào, ngược lại ở cũng Thẩm Nam Tự một buổi chiều, tôi lại có được những giây phút yên tĩnh hiếm hoi.
Đối mặt với gần như toàn người lạ, tôi có thể buông thả bản thân, không cần phải để ý ánh mắt của bất kỳ ai, cũng chẳng cần duy trì hình tượng trong lòng ai, thậm chí còn có thể im lặng.
Nhắc tới Con Thỏ, hình như chiều nay cậu ta ngoan hơn rất nhiều, lại chẳng gửi một tin nhắn nào cho tôi… Nếu để cậu ta biết tôi đang ở cùng người cậu ta thích không biết cậu ta sẽ nghĩ thế nào.
Sau khi buổi tập luyện kết thúc, người trong dàn nhạc tốp năm tốp ba rời đi, Thẩm Nam Tự ở lại kiểm tra nhạc cụ của mọi người, bất giác trong phòng luyện tập chỉ còn sót lại hai chúng tôi.
Điện thoại tôi bỗng nhiên rung lên, Phó Chi Hành gọi tới.
“Alo?” Tôi nhận điện thoại, hỏi.
“Cục cưng.” Giọng của Phó Chi Hành có vẻ hơi mệt mỏi: “Hôm nay anh có thể không ăn tối cùng em được rồi, lát nữa còn phải họp.”
Hắn không nói thì tôi cũng suýt quên mất chuyện này, nghĩ ngợi nói: “Không sao, anh cứ lo việc của mình đi.”
“Mệt quá, mẹ nó, mấy người này người nào cũng khó đối phó.” Phó Chi Hành than thở, sau đó đổi sang giọng điệu thoải mái hơn, hỏi: “Em thì sao, đang làm gì vậy, có đến công ty không?”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Nam Tự đang chỉnh sáo dài và kèn Ô-boa ở phía xa, ậm ừ hai tiếng.
Có lẽ Phó Chi Hành đã bị đủ thứ chuyện lộn xộn trong công ty tra tấn, hắn thở dài, nói: “Anh rất nhớ em…”
Hắn vừa dứt lời, phía Thẩm Nam Tự vô tình đụng phải thứ gì đó, phát ra một tiếng lanh lảnh không nặng không nhẹ.
Tôi bỗng thấy cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết phải nói gì.
Người ở đầu dây bên kia không hề nhận ra, tiếp tục nói: “Tối nay không biết lúc nào mới về được, em ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
“Ừm.” Tôi nói: “Anh cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc quá.”
Cúp điện thoại, Thẩm Nam Tự cũng dọn dẹp xong, đi tới hỏi: “Có phải anh có việc bận không? Xin lỗi tôi không để ý thời gian.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, chỉ là điện thoại người nhà thôi.”
Xem ra hôm nay tôi sẽ không đến công ty nữa.
Phó Chi Hành bận rộn, có lẽ buổi tối tôi sẽ đi thăm bác trai thay hắn, sau đó về nhà ngủ sớm.
Bây giờ là khoảng năm giờ, trước lúc ở đây, tôi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì.
“Cậu thì sao, tối nay có đến quán cà phê nữa không?” Tôi hỏi.
“Không.” Thẩm Nam Tự nói: “Thật ra hôm nay là ngày cuối rồi.”
Tôi thấy hơi kinh ngạc: “Thật không, thật trùng hợp.”
“Phải.” Cậu ta nở nụ cười nhạt: “Thật trùng hợp.”
Sau khi ra khỏi phòng luyện tập, Thẩm Nam Tự mua hai lon coca từ máy bán hàng tự động ở hành lang.
Ánh nắng vàng chiếu khắp hành lang, cậu ta bật nắp một trong hai lon bằng một tay, đưa cho tôi nói: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh tôi lâu như thế.”
Nắng chiều đổ xuống một cái bóng dài sau lưng cậu ta.
Lúc nói câu này, hình như vẻ mặt cậu ta hơi cô đơn.
Tôi cứ tưởng cậu ta đã quen được mọi người vây quanh rồi, nhưng hôm nay xem ra, có vẻ phần lớn thời gian cậu ta đều chỉ có một mình.
“Không có gì.” Tôi mỉm cười.
“Phải rồi, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì, hình như cả chiều đều không có cơ hội nói.” Cậu ta nói.
Hỏi cái gì… Hình như tôi cũng không định hỏi gì.
Tôi cũng chẳng quan tâm cậu ta và Phó Chi Hành qua lại thế nào, ngay từ đầu tôi chỉ muốn thử vận may, hy vọng có thể gặp được Con Thỏ, nói với cậu ta đừng gây rắc rối cho nhà họ Phó nữa.
“Phải rồi, gần đây cậu có gặp ai kỳ quái, ờm… Kẻ theo đuổi không?” Tôi thử hỏi.
Thẩm Nam Tự sững sờ, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Hình như không có.
Sao thế?”
Tôi không biết phải mở miệng thế nào, do dự chốc lát rồi nói: “Cũng không có gì.” Nếu cậu ta đã nói không có, vậy tôi chỉ có thể liên hệ với Con Thỏ bằng wechat thôi.
“Nếu phải nói thì, Phó Chi Hành có tính không?” Thẩm Nam Tự lại hỏi.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống nói đùa, trong lòng âm thầm thở dài, hỏi: “Phó Chi Hành kỳ lạ sao?”
“Cũng không phải kỳ lạ, chỉ là lúc trước tôi chưa từng tiếp xúc qua với ai như anh ta.”
“Anh ấy là người thế nào?”
Lần này Thẩm Nam Tự ngẫm nghĩ rất lâu, vẫn không cho tôi một câu trả lời dứt khoát: “Không dễ miêu tả.
Chắc anh còn hiểu anh ta hơn tôi.”
Đương nhiên tôi hiểu Phó