Trợ lý ám chỉ quá rõ ràng, tôi cũng không ngờ cậu ta lại nói cho tôi biết chi tiết đến vậy.
Khoảng cách từ đại học A đến đường Văn Phong không xa mà cũng không gần, nếu Thẩm Nam Tự xuất hiện ở đó một mình thì trợ lý chắc chắn sẽ không để ý đến, vậy nên cậu ta cố ý nhắc nhở tôi là có liên quan đến Phó Chi Hành.
Xem ra giữa bọn họ không phải chỉ có một mình Phó Chi Hành nhiệt tình, nếu Thẩm Nam Tự hoàn toàn không đáp lại thì Phó Chi Hành đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Đột nhiên tôi tò mò không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ chuyển biến như thế nào, thậm chí còn có chút chờ mong.
Đây là lần đầu tiên Phó Chi Hành phải một mình trải qua một tuần.
Bên ngoài trời mưa lớn, hôm nay lại không thấy Thẩm Nam Tự mang theo ô, tôi suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho cậu ta.
“Alo?” Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Cậu đến trường học chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi vừa đến, sao vậy?” Thẩm Nam Tự hỏi.
“Không có gì, trời đang mưa, tôi lo cậu không mang theo ô sẽ bị ướt thôi.” Tôi yên tâm: “Đến là tốt rồi, là do tôi sơ sót, lẽ ra tôi phải cho xe đưa cậu về mới đúng.”
Nghe tôi nói vậy, giọng của Thẩm Nam Tự mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không sao, anh khách sáo quá rồi.”
Tôi cúp điện thoại chuẩn bị làm việc tiếp thì nhận được tin nhắn của Con Thỏ: [Tôi chán quá đi mất… Anh đang làm gì đó?]
Tôi đã quen ngày nào cũng phải nói chuyện phiếm với cậu ta nên thuận tay trả lời: [Làm việc.]
[Tôi nói cho anh biết một bí mật nhỏ, có muốn nghe không?]
Lần này tôi không trả lời lại, theo sự hiểu biết của tôi về Con Thỏ thì cậu ta chắc chắn sẽ nói tiếp.
Quả nhiên cậu ta đã gửi thêm vài tin nhắn.
[Năm nay đại học A làm lễ kỷ niệm thành lập trường cậu biết không?]
[Lúc trước tôi có xem trộm danh sách tài trợ của bọn họ, trên đó cũng có tên vị hôn phu của anh nữa, hơn nữa còn là sắp xếp tên dựa vào số tiền tài trợ.]
[Anh ta từng học ở đại học A sao?]
Đương nhiên Phó Chi Hành không học ở đại học A.
Nhưng tôi cũng không quá bất ngờ với bí mật nhỏ, tính tình Phó Chi Hành luôn hào phóng, tài trợ cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chắc cũng vì Thẩm Nam Tự.
[Không có.] Tôi trả lời.
]Vậy chắc chắn anh ta làm vậy là vì thiếp mời.] Thỏ Tử kết luận: [Thiếp mời tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học A rất khó lấy.]
Nghe Con Thỏ nói thì hình như cậu ta cũng không học ở đại học A.
Sau đó cậu ta còn nói: [Hy vọng đến lúc đó tôi có thể lẻn đi theo bạn bè trà trộn vào trong.]
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút đồng tình với Con Thỏ, đồng thời tâm tình cũng cảm thấy phức tạp không thể giải thích — thiếp mời đáng giá như vậy, Thẩm Nam Tự không đưa cho Phó Chi Hành mà lại tùy tiện đưa cho tôi, nếu Phó Chi Hành biết chắc hắn sẽ cảm thấy rất mất mặt.
[Cậu muốn đến tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường như vậy có phải vì cậu bạn học họ Thẩm không?] Tôi hỏi Con Thỏ.
Bên kia trầm mặc một lát mới trả lời: [Đúng vậy.]
Tôi nghĩ đến bộ dáng ủ rũ ngượng ngùng của Con Thỏ, khóe miệng giương lên một độ cong nho nhỏ: [Cố lên.]
Phó Chi Hành hôm nay không bận rộn như hôm qua, giữa các cuộc họp hắn không ngừng tìm tôi nói chuyện phiếm, giờ nghỉ trưa còn gọi điện thoại qua hỏi tôi trưa nay ăn cái gì.
“Ăn ở canteen dưới lầu, còn anh?” Tôi hỏi.
“Dẫn thái hậu nhà anh đi ăn món chay.” Phó Chi Hành bất mãn nói: “Thật sự không thể hiểu được, mấy người này không ăn thịt tại sao lại phải chế biến đồ ăn ra mùi vị của thịt chứ.
A đúng rồi, cục cưng muốn ăn lẩu không, bên ngoài trời lạnh như vậy, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Ăn lẩu… Tôi nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được.”
“Vậy tối anh sẽ qua đón em.”
Hôm nay Phó Chi Hành đến sớm hơn thường lệ, trời còn chưa tối đã đứng dưới lầu chờ tôi.
Trước khi rời đi tôi chào tạm biệt với trợ lý, trợ lý vẫn mang bộ dáng “Tuy tôi không biết gì hết nhưng ông chủ phải cẩn thận đó”, tôi chỉ cười cười chứ không nói gì.
Trong lúc ăn cơm điện thoại của Phó Chi Hành liên tục đổ chuông, nhìn hắn có vẻ khá sốt ruột, nhưng ngại tôi đang ở bên cạnh nên không bộc lộ ra mà kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn, trong khoảng thời gian đó hắn cũng nhận được hai cuộc điện thoại, đều liên quan đến công ty.
Tôi im lặng ăn cơm không để ý đến hắn.
Chờ hắn trả lời xong tin nhắn tôi mới hỏi: “Hôm nay làm việc tốt chứ?”
“Cũng tạm.” Phó Chi Hành thản nhiên ném điện thoại lên bàn, đeo bao tay bóc vỏ tôm cho tôi, vừa bóc vừa than thở: “Biết vậy hai chúng ta sống luôn ở nước ngoài đừng quay về.”
“Chỉ bận rộn khoảng thời gian này thôi mà.” Tôi nói.
Hắn bỏ con tôm đã lột sạch vỏ vào bát của tôi, thở dài: “Bác sĩ nói tình hình của cha anh hôm nay không được tốt lắm, có lẽ cần phải tiếp tục nằm viện để theo dõi.”
Đối với việc bác Phó đột ngột đổ bệnh tôi cũng đành bất lực, chỉ có thể an ủi Phó Chi Hành: “Thân thể của bác trai vốn rất khỏe mạnh mà, sẽ không sao đâu.”
“Anh cũng mong là vậy.” Hắn mỉm cười: “Em đừng lo.”
Tôi nhận ra tuy chỉ vài ngày ngắn ngủi nhưng từ sau khi bác Phó sinh bệnh dường như Phó Chi Hành có chút thay đổi.
Có lẽ bởi vì hắn buộc phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề, có lẽ vì bản thân ý thức được điều gì đó, nói tóm lại là xem như ảnh hưởng theo chiều hướng tốt.
Hai người chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, lúc rời khỏi quán lẩu là gần mười hai giờ đêm, cuộc sống về đêm của thành phố lúc này mới chính thức bắt đầu.
Ban ngày trời mưa, đêm xuống không khí mát mẻ, Phó Chi Hành hỏi tôi có muốn tản bộ về nhà không, đúng lúc gần đó có một con đường dành riêng cho người bộ nên tôi muốn tiện đường mua bó hoa.
“Tiểu Lộ.” Đang đi trên đường đột nhiên Phó Chi Hành nói: “Tóc của em hình