Mặt trời đang lặn về phía tây, mặt sông đằng xa ánh lên sắc vàng óng.
Trời dần tối sầm lại, từ xa tôi thấy nhóm người của Thẩm Nam Tự đang chuẩn bị máy chiếu và hệ thống âm thanh, tám chín người ngồi vây quanh trên bãi cỏ vừa nói chuyện phiếm vừa xem phim.
Một người bạn của tôi là đạo diễn nghe thấy âm thanh thì nhìn về phía bên đó, nói: “Ồ, là Woody Allen.”
Nói xong thì quay qua hỏi Chu Hàng: “Aizz, máy chiếu của chúng ta đâu?”
“Máy chiếu?” Chu Hàng vừa dựng đèn xong, vỗ đầu nói: “Quên mất rồi!”
“Rốt cuộc thì cậu có thể nhớ cái gì hả?”
“Cậu có nói muốn xem phim à?”
.
.
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ thì một cô bạn khác xen vào, nói: “Tớ cũng muốn xem phim nữa.
Hay là chúng ta hỏi họ xem có muốn nhập bọn cùng chúng ta không, đúng lúc hôm nay Chu Hàng mang theo hẳn một xe thịt nướng, chúng ta cũng không ăn hết.”
“…” Tôi chưa kịp mở miệng thì Phó Chi Hành đang chuẩn bị lò than bên kia đã thuận miệng đáp ứng: “Được đó, càng nhiều người càng vui mà.”
“Được.” Chu Hàng nhanh nhẹn bước đi: “Để tớ qua đó!”
“Aizz.” Tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn Phó Chi Hành, rốt cuộc cũng không có cơ hội để lên tiếng.
Coi như mình không biết gì hết đi.
Không bao lâu sau Chu Hàng trở lại, từ đằng xa làm thủ thế OK, nói: “Đều là người trẻ tuổi, nói chuyện rất ổn.”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy bên kia đã dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Nam Tự đứng trong đám người vẫn nổi bật như trước, sau lưng mang theo hai cây đàn ghita không biết là của cậu ta hay là của bạn học đang cúi đầu nói chuyện với một người khác.
Tôi thu hồi ánh mắt, yên lặng uống một ngụm nước.
“Cục cưng uống nước trái cây không?” Phó Chi Hành bỗng nhiên quay đầu lại hỏi tôi, ném lên ném xuống quả bưởi trong tay, “Muốn bưởi hay lê?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút nói: “Bưởi đi.”
Đối với việc Chu Hàng mang máy ép nhưng lại quên mang máy chiếu khiến cậu bạn đạo diễn lại lên án: “Người ngoài nhìn vào chẳng khác gì chúng ta ra ngoài chỉ toàn ăn với ăn, xấu hổ chết mất.”
Chu Hàng không cam lòng yếu thế, phản bác lại: “Xấu hổ thì cậu đừng ăn.”
Cũng may Thẩm Nam Tự và bạn của cậu ta đến rất đúng lúc, kịp thời cắt ngang cuộc cãi vã trẻ con của hai người.
Tôi lặng lẽ quan sát biểu tình của Phó Chi Hành, lúc đầu hắn không phản ứng gì, đến khi nhìn thấy Thẩm Nam Tự đi cuối cùng thì sắc mặt mới trở nên khác thường.
Nhưng chỉ vài giây sau hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ép nước trái cây cho tôi như không có việc gì.
Nhóm sinh viên đều là những người rất thân thiên, nhanh chóng hòa nhập với đám người Chu Hàng.
Cậu bạn biểu diễn tiết mục đàn dương cầm hôm qua nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng lên: “A? Không phải anh là…”
“Chào cậu.” Tôi gật đầu mỉm cười: “Lại gặp nhau rồi.”
“Hai người quen nhau à?” Chu Hàng hỏi.
“Tớ từng xem họ biểu diễn.” Tôi nói.
Cậu bạn chơi đàn dương cầm tùy tiện nói: “Đây là chủ tịch…”
“Khụ.” Thẩm Nam Tự ngắt lời cậu ta, mỉm cười với tôi: “Chào anh.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Phó Chi Hành đã ôm lấy vai kéo tôi lại: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Giọng nói của hắn vẫn bình thường, còn thuận tay đưa ly nước trái cây cho tôi: “Anh có thêm mật ong, vẫn còn nhiều lắm.”
“Cám ơn.” Tôi nói.
Chu Hàng thấy vậy, trừng mắt hỏi: “Không có phần của bọn tớ à?”
Phó Chi Hành liếc cậu ấy một cái, không thèm khách khí phun ra ba chữ: “Tự làm đi.”
“…Hiểu rồi, là tôi không xứng.” Chu Hàng làm bộ chua chát, nói: “Cậu cứ hầu hạ thật tốt cục cưng nhà cậu đi, đám người chúng tớ tự xử được.”
Bị Chu Hàng nói như vậy khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Phó Chi Hành lại rất thản nhiên nói tiếp: “Vậy sẵn tiện cậu gọt dưa hấu luôn đi.”
Bên kia đã dựng lại máy chiếu xong xuôi, trên đó vẫn đang chiếu [Barcelona giữa khuya].
Mọi người ai nấy nhanh chóng làm việc, bàn ăn và bàn nướng cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Thẩm Nam tự và vài người bạn chủ động gánh vác trách nhiệm nướng thịt, Phó Chi Hành vui sướng nhàn nhã, lôi kéo tôi ngồi trên bãi cỏ cùng xem phim.
Tôi để ý thấy Thẩm Nam Tự và Phó Chi Hành vờ như không biết nhau, từ đầu đến cuối không hề nói với nhau một câu, thậm chí cũng không nhìn nhau lấy một cái.
Tôi và Phó Chi Hành ngồi cạnh nhau, Thẩm Nam Tự đưa lưng về phía chúng tôi đang bận rộn cách đó không xa, chỉ chốc lát sau đã bưng một mâm đầy đồ nướng lại, không thèm nhìn Phó Chi Hành mà đi đến trước mặt tôi, nói: “Anh nếm thử xem vị thế nào.”
Cậu ta xoay người nửa quỳ nửa ngồi, khuôn mặt điển trai gần ngay trước mắt, tôi vừa định vươn tay thì bàn tay bên cạnh đã nhanh nhẹn nhận lấy khay đồ ăn thay tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Nam Tự cười cười không nói gì.
Tôi nhớ lúc nãy cậu ta có mang theo một cây đàn ghita nên hỏi thăm, Thẩm Nam Tự nói: “Cây đàn đó không phải của tôi, là bạn của tôi hôm nay tỏ tình với người mà cậu ấy thích.”
Tôi đã hiểu, cười nói: “Quả nhiên đàn ghita không bao giờ lỗi thời.”
“Đúng vậy.” Thẩm Nam Tự cười rất dịu dàng: “Quen nhau là một