Nụ hôn dài và sâu cuối cùng cũng chấm dứt, Phó Chi Hành buông tôi ra, bàn tay hắn vẫn nâng sau ót tôi, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi.
Ánh mắt Phó Chi Hành không giống với thường ngày, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc mơ hồ bao vây tôi, như một thứ xi rô được đun nóng bởi ngọn lửa ấm áp của mùa đông.
“Sao hôm nay lại ngoan như vậy?” Hắn dùng chóp mũi khẽ cọ cọ lên chóp mũi tôi, cúi đầu hỏi.
Tôi không quen với giọng điệu này của hắn nhưng cũng không nói gì.
Chơi lâu như vậy khiến tôi cảm thấy hơi mệt, tôi lặng lẽ dựa vào vòng tay của Phó Chi Hành nghỉ ngơi.
“Ai Tiểu Thẩm, không phải anh bảo em ra ngoài tìm người sao, sao lại…”
Chu Hàng lớn giọng kêu phá vỡ yên tĩnh, tôi nghe thấy âm thanh quay đầu lại xem thì thấy Thẩm Nam Tự đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa, phía sau là Chu Hàng đang chạy ra từ khu cắm trại, thấy tôi và Phó Chi Hành im bặt, nuốt nửa câu nói còn lại vào bụng.
“A, cái đó.
.
.”
Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Nam Tự, cậu ta vẫn lẳng lặng đứng yên ở đó như thể đang nhìn tôi, nhưng cũng có thể đang nhìn Phó Chi Hành.
Bóng của tán cây hắt lên người Thẩm Nam Tự, giấu khuôn mặt của cậu ta vào sâu trong bóng đêm.
Tôi không biết cậu ta đến đây từ lúc nào, vị cồn và nụ hôn nóng bỏng ban nãy khiến các giác quan của tôi trở nên chậm chạp, sau khi nhìn Thẩm Nam Tự vài giây tôi mới dời ánh mắt đi, lại nhìn sang Phó Chi Hành.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà bàn tay Phó Chi Hành ôm thắt lưng tôi càng chặt hơn, ánh mắt cũng không còn dịu dàng như khi nãy.
Nhưng vài giây sau Thẩm Nam Tự quay người lại nói với Chu Hàng: “Chúng ta trở về đi.”
Giọng nói của Thẩm Nam Tự rất bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.
Chu Hàng nhìn cậu ta, rồi lại nhìn tôi và Phó Chi Hành, mơ hồ gãi đầu, nói: “Vậy…Chi Hành, hai người các cậu cũng mau trở lại đi nha.”
“Biết rồi.” Phó Chi Hành nói.
Ôm thêm một chút nữa Phó Chi Hành mới buông tôi ra, hỏi: “Muốn quay về đó không?”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
Hắn nắm lấy tay tôi, lúc trở về ánh mắt của mọi người nhìn chúng tôi đều ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.
Người bạn là đạo diễn kia chậc một tiếng, nói: “Đôi vợ chồng trẻ ở nhà hành nhau chưa đủ mệt sao, ra ngoài chơi còn phải lén lút ăn vụng.”
Phó Chi Hành liếc người bạn kia một cái: “Cậu nói nhiều quá rồi đó.”
Trò chơi đã kết thúc, mọi người ngồi tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Vì đều là thành viên của một ban nhạc nên bạn học của Thẩm Nam Tự tổ chức một show ca nhạc ngay trên bãi cỏ, họ chơi được rất nhiều loại từ nhạc cụ truyền thống đến đàn ghi ta bass, một số nhạc cụ khác cũng chơi rất thuần thục.
Tôi nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang ngồi nói chuyện phiếm với một người bạn chơi piano như chưa hề xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng vô ý chạm phải ánh mắt của tôi cũng chỉ khẽ gật đầu mỉm cười.
Mọi người bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.
Thì ra người bạn học kia chuẩn bị tỏ tình, thậm chí họ còn mang theo đèn led cầm tay, tắt hết toàn bộ đèn xung quanh đi, chỉ còn lại ánh vàng của một vài ngọn đèn nhỏ và đèn led cầm tay.
Không khí trở nên vô cùng lãng mạn, tiếng đàn ghi ta nhẹ nhàng vang lên, Phó Chi Hành ôm tôi từ phía sau, đặt cằm lên vai tôi, lặng yên nghe người bạn kia cất tiếng hát.
Hát xong một bài, người bạn học kia lấy ra bó hoa hồng đã chuẩn bị từ trước đi đến trước mặt cô gái ngồi giữa sân.
Tôi nghe thấy Phó Chi Hành dùng âm lượng chỉ đủ để chúng tôi nghe nói: “Có đôi khi anh cảm thấy thật ra như vậy cũng tốt lắm rồi.”
“Cái nào chứ?” Tôi hỏi.
“Quen nhau, theo đuổi, thổ lộ, ở cùng nhau.” Hắn thở dài, sau đó nở nụ cười thoải mái: “Nhưng nếu là theo đuổi em thì có lẽ xác suất rất cao em sẽ không đổ.”
Tôi chưa bao giờ theo đuổi ai nên cũng không thể đưa ra ý kiến đối với quan điểm của Phó Chi Hành.
Hắn cũng không cần tôi nói gì, chỉ nắm tay tôi, khẽ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa của tôi, gọi: “Cục cưng.”
“Hửm?”
“Anh.
.
.”
“Chi Hành.” Chu Hàng lại bước tới: “Cậu còn cây pháo hoa nào không, bọn tớ cũng muốn chơi.”
“…” Phó Chi Hành nghẹn một chút, bất đắc dĩ thở dài: “Ở đằng kia kìa, cậu tự lấy đi.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Trời đã khuya, người có thói quen ngủ sớm đã chuẩn bị ngủ, những con cú đêm khác lại chọn một bộ phim mới chiếu tiếp, xem ra muốn chơi thâu đêm.
Phó Chi Hành hỏi tôi có buồn ngủ không,
“Biết em uống rượu vào sẽ buồn ngủ mà.” Phó Chi Hành xoa nhẹ tóc tôi, đứng lên nói: “Anh đi kiểm tra lều một chút, em ở đây chờ anh.”
“Ừm.”
Sau khi Phó Chi Hành rời đi, tôi buồn chán ngẩn người, lát sau có người đứng chắn tầm nhìn của tôi, tôi ngẩng đầu thì thấy Thẩm Nam Tự đáng đứng trước mặt tôi, lẳng lặng cúi đầu nhìn mình.
“Chuẩn bị trở về sao?” Tôi hỏi.
“Không có.” Cậu ta ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía mấy người vẫn còn đang vui đùa ầm ĩ gần đó: “Vẫn đang đợi bạn của tôi.”
“À.”
“Anh có mệt không?” Thẩm Nam Tự hỏi.
“Ừm, bình thường tôi có thói quen ngủ sớm.”
Trầm mặc một lát, đột nhiên Thẩm Nam Tự hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh thích Phó Chi Hành sao?”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn cậu ta, suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Chúng tôi sắp kết hôn.”
—Thích, yêu, những thứ tình cảm này đối với tôi còn khó hiểu và mơ hồ hơn so với nghệ thuật trong miệng thương nhân.
“Vậy các anh thật sự nghĩ rằng hôn nhân và tình yêu có thể tách rời nhau sao?” Thẩm Nam Tự nhìn xa xăm, bình tĩnh hỏi.
Chúng tôi? Tôi suy nghĩ một chút, có lẽ