Tôi không tránh khỏi cảm giác nghi hoặc nhìn Phó Chi Hành, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Phó Chi Hành rũ mí mắt xuống, rất lâu không nói gì.
Mãi cho đến khi lò nướng trong phòng bếp ting lên một tiếng thì hắn mới mở mắt ra nhìn tôi, giả vờ như không có gì cười nói: “Biết đâu được, có thể bản thân anh không phát hiện ra.”
“Thời Lộ.” Hắn đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Thật sự em không để ý à?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Giống như muốn nhìn biểu cảm của tôi để thấy được dấu hiệu nói dối vậy, Phó Chi Hành nghiêm túc nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới bỏ cuộc thở dài một cái, nói: “Nhưng bây giờ anh cảm thấy, chỉ có hai chúng ta cũng rất tốt.”
Là bởi vì gần đây không gặp được người hợp khẩu vị, mới khiến cho Phó Chi Hành nảy ra cái ý nghĩ như vậy sao…
“Lúc trước anh cũng cảm thấy, hôn nhân chẳng qua là một chuyện nước chảy thành sông, vốn dĩ hai chúng ta nên kết hôn.”
Hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng sờ cái nhẫn trên ngón tay của tôi: “Nhưng khi ngày đó thật sự đến, anh bắt đầu không kiểm soát được sự căng thẳng và vui mừng, anh phát hiện ra là anh đang mong chờ chuyện này.”
Hắn nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Anh đang mong chờ được kết hôn với em, vì em mà đeo nhẫn cưới, cùng em ở trước mặt linh mục đọc lời thề, khi giới thiệu em cho người khác thì sẽ nói, đây là chồng của tôi, Thời Lộ, anh đang mong chờ tất cả những thứ này.”
Giọng của Phó Chi Hành trầm thấp, giống như đang đọc một cuốn truyện cổ tích cổ xưa vậy.
Trong phòng bếp thoang thoảng mùi hương của bánh quy ngọt vừa nướng xong, ánh mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều phủ xuống cả nền đất.
Tất cả đều yên tĩnh chầm chậm trôi đi, bao gồm cả thời gian ngay lúc này.
“Anh nói những điều này, nhất định em rất khó để hiểu.”
Hắn khẽ cười: “Anh biết em rất khó rung động hơn bất kỳ ai trên thế giới.”
Nói xong thì hắn đứng dậy, xoa đi xoa lại mái tóc tôi, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của tôi một cái: “Được rồi, chuẩn bị đi ăn thôi.”
Tôi không nghi ngờ lời của Phó Chi Hành xuất phát từ thật lòng, đồng thời cũng không phủ nhận nhận xét của hắn dành cho tôi.
Đối với giai đoạn hôn nhân, khao khát, mong đợi,… Những điều này tôi đều không có.
Nhưng tôi biết, nếu cuối cùng tôi phải đi với ai trên con đường hôn nhân thì người đó chỉ có thể là Phó Chi hành.
Con người có cần thiết mong chờ chuyện định mệnh sẽ xảy ra không?
Không.
Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn.
Dù ngày lễ chỉ có hai người chúng tôi, Phó Chi Hành cũng chuẩn bị rất long trọng.
Có vài người trời sinh là phong lưu và lãng mạn, giống như cánh hoa hồng tung bay trong xế chiều sắc hồng vào đêm hè vậy, không nắm chặt được cũng không giữ lại được.
Nếu như nói chỗ nào trên người của Phó Chi Hành khiến tôi yêu thích nhất, đó có thể là sự lãng mạn và tự do như này.
Đến nay tôi vẫn nhớ bờ biển xanh mướt ở Monaco, áo sơ mi và tóc của Phó Chi Hành bị gió biển thổi một cách mãnh liệt, hắn tháo kính râm xuống, quay đầu lại vẫy tay nhìn tôi cười, răng trắng phát sáng như vỏ sò.
Khung cảnh đó, lần đầu tiên khiến tôi cảm thấy như một người có thể chiến thắng cả một mùa hè vậy.
Từng mảnh hồi ức vụn vặt đó đều tụ lại trở thành người đang ở bên tôi bây giờ.
Hắn quẹt que diêm lên, những ngọn nến trên bàn từng cái từng cái được thắp sáng, ánh nến lung linh nhảy múa ẩn hiện trong những bông hoa, tình cờ tạo thành một chùm sáng chiếu vào mắt của hắn.
Tôi chống cằm im lặng nhìn, trong một khoảnh khắc Phó Chi Hành đưa mắt sang, đối diện với ánh nhìn của tôi, hắn ngơ ra một lúc, chậm rãi mở miệng nói: “Em nhìn anh như vậy…”
“Hửm?”
“Anh sẽ muốn hôn em.”
Hắn nói được làm được, vươn người qua mặt bàn, đỡ lấy cằm của tôi mà hôn.
Trong ánh nến và ánh đèn mờ ảo, tôi nghiêng đầu đón lấy nụ hôn của Phó Chi Hành.
Hắn biết làm thế nào để tôi thả lỏng cũng biết làm thế nào khiến tôi có được vui vẻ và sự an ủi.
Tôi nhắm mắt lại dần dần rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.
Cái hôn chỉ vỏn vẹn một phút lại khiến cho không khí xung quanh trở nên ấm áp hư ảo.
Phó Chi Hành buông tôi ra, giọng trầm thấp, nói: “Cục cưng, em thật ngọt ngào.”
Tôi mở mắt ra nhìn, chuyển sự chú ý đến ánh mắt của hắn.
“Cũng rất thơm, cũng rất xinh đẹp.” Phó Chi Hành véo nhẹ mặt tôi, nói: “Xin lỗi, anh không giỏi nói chuyện, lúc nào nhìn em cũng cảm thấy xinh đẹp.”
Hắn nói như vậy, tôi không thể không đỏ mặt, tránh khỏi ánh mắt của hắn, mắt nhấp nháy liên tục.
Bên tai nghe giọng cười trầm trầm của Phó Chi Hành: “Đỏ mặt cũng rất đẹp.”
Tôi sẽ không thừa nhận là bản thân đỏ mặt đâu, chỉ tại ánh nến nóng quá thôi.
Phó Chi Hành đã làm rất nhiều món, còn lấy chai rượu nho đã ủ rất lâu trong hầm rượu ra.
Cua có tính hàn, hắn nói bao tử tôi không tốt, nên uống một chút rượu.
“Bao tử em không tốt khi nào?” Tôi hỏi.
“Năm ngoái bị viêm dạ dày quên rồi sao?”