“Dear My Heron.
When I first met you, I’m reminded of the winds of the heavens.
A white plume fell in my heart.
The whole world became dim, except you.
I am irrevocably in love with you that I am forgetful of every thing but you.
The distance between us is great torture to me.
Every step I take, brings myself closer to you.
You are the center of all my dreams and my loves.
I will always love you and I love you so.”
…
Nhắm mắt lại, tôi vẫn nhớ rõ mỗi một câu yêu thương vụng về trẻ con được Thẩm Nam Tự viết trên giấy rồi lặng lẽ bỏ vào túi áo khoác của tôi.
Tuổi trẻ thường thích sự nóng bỏng và dũng cảm.
Khi nói đến trái tim, họ dùng từ “tình yêu”.
Phó Chi Hành cũng nghe thấy tiếng đàn piano nhưng hắn không quay đầu lại, nhưng lưng hắn rõ ràng trở nên cứng đờ.
Khi tôi muốn quay đầu nhìn sang, hắn đã ấn đầu tôi, ôm mặt tôi rồi hôn tôi thật mạnh.
Tiếng piano kéo dài bao lâu, hắn hôn tôi bấy lâu.
Lúc chúng tôi buông ra, tôi thấy mắt Phó Chi Hành đỏ hoe, không biết là do rượu hay là do cái gì nữa.
“Đừng nhìn cậu ta.” Giọng nói của hắn giống như rắc một hạt muối: “Không được thích cậu ta.”
“Chi Hành…”
“Có được không?”
“…”
Tôi không đồng ý.
Phó Chi Hành nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi buông tôi ra trong ánh mắt của mọi người xung quanh, cầm ly rượu đặt sang một bên, ngẩng đầu lên che đi vẻ ẩm ướt trong đáy mắt.
Sau đó không biết hắn đã uống bao nhiêu, chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy hắn say như thế.
Ngay cả bác trai bác gái cũng nhìn thấy có điều gì đó không ổn nhưng Phó Chi Hành chỉ nói rằng đính hôn với tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng đôi mắt lại ngày càng đỏ hơn.
“Mọi người biết không, từ khi tôi năm tuổi tôi đã mơ tưởng về ngày này… Khi còn nhỏ tôi đã nghĩ, tôi nghĩ tất cả các cô dâu đều sẽ mặc váy cưới… Tôi đã lấy trộm bông hoa cài đầu bằng ngọc trai của cô tôi cài cho Tiểu Lộ nhưng Tiểu Lộ nói xấu… Lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi kết hôn với Tiểu Lộ… Tôi, tôi cũng có thể mặc váy cưới.”
“Nhưng sau đó, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì… Tôi dường như cách em ấy ngày càng xa, tôi không thể theo kịp được em ấy…”
Hắn nói chuyện ngắt quãng, lời nói đầu không ăn khớp với lời nói sau, bác gái không nghe nổi nữa, gọi hai người phục vụ kéo hắn trở về phòng ngủ trên lầu khách sạn.
Tôi cũng đi theo lên lầu, vừa vào phòng đã nhìn thấy Phó Chi Hành nằm trên giường như thể đã ngủ say.
Tuy rằng hắn chắn rất nhiều rượu giúp tôi nhưng tôi không tránh khỏi vẫn phải uống một ít, bây giờ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mắt đều là sương mù.
Tôi bước đến bên giường, dùng hết sức lật Phó Chi Hành lại, sợ hắn nằm sấp sẽ không thoải mái.
Hắn mờ mịt mở mắt ra, như thể không quen biết tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, nói: “Tiểu Lộ…”
“Em ở đây, ngủ đi.” Tôi nói.
“Anh khó chịu…” Hắn nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm nói: “Em đừng đi…”
Tôi đành phải ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói: “Em không đi đâu hết.”
Phó Chi Hành say rượu giống như một đứa trẻ khó dỗ, cũng may không bao lâu hắn đã ngủ, hơi thở dần trở nên đều và chậm rãi, lông mi dài và dày khẽ rung lên theo hơi thở, dường như ngủ rất sâu.
Sau một ngày bận rộn tôi cảm thấy rất mệt, hơn nữa còn có tác động của bia rượu, suýt nữa thì ngủ gục bên cạnh Phó Chi Hành.
Tôi đang lim dim thì nghe thấy tiếng gõ cửa, trong cơn mê tôi nghĩ rằng mình đang ở nhà, tôi chậm rãi mang dép vào rồi đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, trước mắt hiện ra một bóng người quen thuộc, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị kéo vào trong lòng ngực, tiến vào ngực của người nọ.
“Thời Lộ…”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam Tự vang lên bên tai, tôi phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu ta.
Tôi sững người một lúc, hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
Cậu ta lắc đầu không nói gì, sau đó ôm lấy tôi chặt hơn.
Khoảnh khắc đó tôi cảm nhận được nỗi đau đớn vô cùng và bất an.
Miễn cưỡng vui cười cả một đêm, Thẩm Nam Tự rốt cuộc không kiềm chế được