“Đây là…” Tự nhiên trong giây lát tôi cảm thấy tội lỗi.
Sau đó tôi nhận ra rằng Phó Chi Hành đã biết tất cả: “Quà…”
Phó Chi Hành thực sự không vui.
Hắn khịt mũi nói: “Anh đưa cho em nhiều vậy mà em không đeo cái nào..”
Tôi biết mình có lỗi trong chuyện này nên không giải thích gì nhiều.
Tôi ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn rồi nói: “Lần sau em sẽ đeo.”
Phó Chi Hành rất giỏi trong việc dỗ dành, hắn sẽ không tức giận với tôi vì loại chuyện này.
Nhưng hắn vẫn giả bộ không ngừng hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Nếu không…”
“Em phải thành khẩn một chút mới có thể làm anh vui vẻ…” Phó Chi Hành ám chỉ.
Hắn nắm tay tôi chà xát vào lòng bàn tay: “Em rõ ràng rất kiên nhẫn với Thẩm Nam Tự.”
Câu nói này rõ ràng đến nỗi tôi còn ngửi thấy mùi chua thoang thoảng trong không khí.
Tôi đã quen với thói ghen tuông đến nghẹt thở của Phó Chi Hành.
Hắn đột nhiên thẳng thừng nhắc đến tên của Thẩm Nam Tự thế này làm tôi không biết phải giải quyết thế nào.
Như thể hắn có thể nhìn thấu những gì tôi đang nghĩ, Phó Chi Hành thở dài như thể hắn đang nói với chính mình: “Anh phải từ từ làm quen thôi, đúng không?”
Tôi đã từng làm gì, có liên quan gì đến Thẩm Nam Tự sao?
Có lẽ ý thức của tôi thật sự trở nên chậm chạp vì rượu, nhất thời không hiểu vì sao.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tôi cũng đoán ra được một chút.
Giữa tôi và Phó Chi Hành luôn có dấu vết của người thứ ba.
Lúc trước là hắn, còn bây giờ là tôi.
Chỉ khác là người kia có quan tâm hay không mà thôi.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng Phó Chi Hành sẽ là người không muốn nhượng bộ.
Nhưng sự thật thì ngược lại, so với Thẩm Nam Tự – người càng ngày càng cứng đầu, hắn nhanh chóng chấp nhận thực tế hơn.
Tôi im lặng quá lâu.
Phó Chi Hành một lần nữa như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, hắn nhéo nhéo mặt tôi và nói: “Em đừng nghĩ nhiều nữa.
Em chỉ cần biết rằng bất cứ điều gì anh làm là vì anh yêu em và mong em hạnh phúc, không phải vì chúng ta.
Quá khứ thì sao, vậy là đủ rồi.
“
Tôi nhìn hắn và nói: “Chi Hành, cảm ơn anh.”
Suy nghĩ một lúc lâu, dường như tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn.
“Anh không muốn em cảm ơn anh.” Phó Chi Hành nói: “Anh không mong em yêu anh.
Nhưng, em nhất định phải kết hôn với anh, biết chưa?”
Tay hắn đặt sau gáy tôi, ép tôi nhìn về phía hắn.
Tôi buộc phải cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt Phó Chi Hành.
“… Em biết rồi.” Tôi nói.
Khi nói đến chuyện kết hôn, tôi không hề muốn nuốt lời.
Phó Chi Hành hài lòng đến gần tôi, hôn lên chóp mũi của tôi, nói: “Tiếp tục đi.”
Tôi không thể theo kịp suy nghĩ của hắn trong giây lát, choáng váng: “… Tiếp tục cái gì cơ?”
Phó Chi Hành nhếch khóe môi nói: “Dỗ dành anh.”
Vốn tưởng rằng hắn sẽ ghen tị nhưng không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, tự tin nói ra ba chữ này.
Nhưng đúng là hôm nay tôi đã sai, không nên từ chối một yêu cầu nhỏ như vậy.
Sau khi suy nghĩ xong, tôi thành khẩn nói: “Em biết em sai rồi.”
“Chỉ nhận sai thôi sao?” Phó Chi Hành nhắc nhở tôi: “Anh thường dỗ em như thế nào.”
Hắn thường… Nghĩ đến những lời khó nghe đó, nhất thời tôi cảm thấy khó chịu, nói thế nào cũng không được.
Có lẽ Phó Chi Hành biết rằng điều này quá xấu hổ đối với tôi.
Đợi nửa ngày cũng không thấy tôi mở miệng nói chuyện, hắn đành phải nhượng bộ rồi nói: “Ít nhất em cũng gọi một tiếng dễ nghe đi.”
“Cái gì?” Tôi hỏi.
“Ví dụ như…” Hắn cúi đầu hắng giọng, hiếm khi lộ ra một chút ngượng ngùng, né tránh ánh mắt của tôi thì thầm: “Chồng hay cái gì đó?”
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi từ chối ngay lập tức: “Không được.”
“Tại sao?” Vẻ mặt của Phó Chi Hành lập tức hiện rõ vẻ suy sụp, hắn ngước đôi mắt nhìn tôi: “Em thật sự không muốn dỗ anh chút nào.”
Nếu tỉnh táo hơn một chút thì có thể đoán ra ngay từ đầu tôi không phải cố gắng dỗ dành hắn, nhưng bây giờ lại không tỉnh táo cho nên chỉ có thể bị dắt mũi.
Phó Chi Hành tiếp tục nói: “Sau khi Thẩm Nam Tự xuất hiện, em đã thay đổi rất nhiều.”
Có một nửa sự thật của sự phẫn uất và bất bình trong giọng điệu của hắn.
Điều này khiến tôi càng thêm bối rối, tôi thậm chí còn không nghĩ ra kết luận này của Phó Chi Hành đến từ đâu.
“Em đeo sợi dây chuyền cậu ta tặng, cùng cậu ta đi ăn, cùng đi chơi, em vẫn luôn nhẫn nại với Thẩm Nam Tự.” Phó Chi Hành than thở: “Nhưng em không muốn gọi anh là chồng.”
“Chi Hành, em không…” Tôi không đủ tự tin để phủ nhận những lời này.
“Vậy em gọi một tiếng chồng cho anh nghe đi.”
Sau khi đi một vòng, hắn quay trở lại chủ đề ban đầu.
Ánh mắt Phó Chi Hành tràn đầy hy vọng và sự cầu xin.
Hắn nhìn tôi một cách háo hức, nói: “Chỉ một câu thôi.”
Thực ra đó chỉ là một cái tên thôi,