Ngày khởi hành thời tiết rất tốt, Chu Hàng thu xếp máy bay trong nhà, đi cùng ngoại trừ Thẩm Nam Tự ra chỉ có vài người bạn chúng tôi quen biết từ nhỏ.
Tôi vốn dĩ lo lắng Thẩm Nam Tự sẽ thấy không thoải mái nhưng cũng may là mọi người đã từng gặp qua, cũng nhanh chóng làm quen, hơn nữa Thẩm Nam Tự còn nhỏ, những người khác luôn chú ý chăm sóc cậu ta cho nên từ lúc lên máy bay đến lúc hạ cánh bầu không khí khá hài hòa.
Một tình tiết nhỏ duy nhất là do chuyến bay dài, tôi muốn đi ngủ giữa lúc bay, nhưng vừa mới đứng dậy, Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đã đứng dậy cùng tôi, điều này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tôi nhìn trái rồi lại nhìn phải, thất thần một lúc, thầm thở dài trong lòng rồi ngồi trở lại.
Mặc dù giường ngủ trên máy bay đều là giường đôi nhưng tôi không muốn và càng không thể để cả hai lên giường cùng lúc.
Sau khi ngồi xuống tôi nói: “Em muốn nghỉ ngơi, hai người đừng theo.”
“Không được!” Phó Chi Hành là người đầu tiên từ chối: “Anh cũng buồn ngủ, anh cũng muốn đi ngủ.”
Mặc dù Thẩm Nam Tự không nói gì nhưng ánh mắt cậu ta lưu luyến nhìn tôi, rõ ràng là đang cầu xin.
Tôi đáp lại vấn đề của Phó Chi Hành trước: “Có rất nhiều phòng ngủ, anh có thể tự tìm một phòng.”
Sau đó tôi hỏi Thẩm Nam Tự: “Cậu cũng buồn ngủ?”
“Không…” Thẩm Nam Tự thành thật: “Em chỉ muốn ở cùng anh.”
Mỗi lần Thẩm Nam Tự nói những điều như thế này với tôi trước mặt Phó Chi Hành, Phó Chi Hành sẽ tức giận.
Hôm nay có lẽ là ngại có bạn bè ở đây, Phó Chi Hành chịu đựng không có phát tác, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Nam Tự đầy cảnh cáo.
Thẩm Nam Tự vẫn làm ngơ, không coi trọng tí nào.
Ở một mức độ nào đó, tôi cực kì bội phục hai người họ, một người to gan và một người rộng lượng.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn để hai người họ ngủ một mình.
Sau khi xuống máy bay, tôi nghe Chu Hàng nói hai người họ sau khi rời đi đều không nói với nhau một lời.
“Không phải Tiểu Thẩm và Chi Hành luôn bất hòa sao?” Chu Hàng hoang mang nói: “Chuyện này làm sao có thể…”
“Cũng không.” Tôi nói dối một cách thẳng thừng: “Chỉ là không quen.”
“Ồ…” Chu Hàng hoài nghi: “Được.”
Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm ở Nam bán cầu.
Những cơn gió thoáng qua mang theo hương sóng biển và cây cỏ thổi bay mọi ẩm ướt của Bắc bán cầu khiến người ta thả lỏng từ từng lỗ chân lông đến tận xương tủy.
Sau hơn mười giờ bay, về đến khách sạn thì trời đã tối.
Khách sạn của gia đình Chu Hàng là một biệt thự hướng biển rộng lớn.
Cậu ta dành hẳn ba tòa nhà có view đẹp nhất ở giữa cho chúng tôi, khi mở rèm cửa có thể thấy bình minh và hoàng hôn trên biển.
Tôi đi rửa tay, trong lúc vô tình thấy Phó Chi Hành kéo Chu Hàng vào góc tường, thấp giọng hỏi: “Không phải tôi nói cậu chuẩn bị một phòng riêng cho Thẩm Nam Tự sao! Sao bây giờ ba người chúng tôi lại ở cùng một phòng?”
“Đều là phòng riêng.
Cậu và Tiểu Lộ ngủ ở trên lầu, Tiểu Thẩm ngủ ở lầu dưới.
Không ai quấy rầy ai.” Giọng Chu Hàng vô cùng vô tội: “Nếu không, cậu muốn tôi làm gì giờ? Tổng cộng có bảy người, tôi không thể sắp xếp cho ai ở một mình được, nửa đêm nửa hôm có chuyện gì thì sao.
Hơn nữa Tiểu Thẩm còn là bạn của Tiểu Thời, không nói Tiểu Thời ở cùng với ai, sao trước đây tôi không phát hiện cậu nhiều chuyện như vậy nhỉ?”
“Tôi nhiều chuyện?” Phó Chi Hành ngay lập tức xù lông: “Con mẹ nó tôi…”
“Chi Hành.” Tôi thản nhiên mở miệng: “Hai người đang làm gì vậy?”
Phó Chi Hành bỗng nhiên cứng đờ, mất tự nhiên buông Chu Hàng ra, xoay người lại cười nói: “Không có chuyện gì.”
“Ừm.” Tôi gật gật đầu, quay đầu nhìn Chu Hàng: “Bữa tối ăn cái gì?”
“Phòng bếp đã chuẩn bị xong hải sản.” Chu Hàng tươi cười đáp: “Hoàng tử điện hạ có kiêng cữ gì không?”
“… Nói tiếng người, đừng bắt chước Phó Chi Hành.” Tôi dừng lại: “Không có.”
“Thức ăn nhạt một chút!” Phó Chi Hành xen vào: “Thời Lộ không ăn đồ quá mặn và cay.”
Chu Hàng nhìn sang lớn tiếng nói: “Biết rồi!”
Sau chuyến bay dài, tất cả mọi người đều không có hào hứng, chỉ đơn giản là ăn tối rồi về nghỉ ngơi.
Trước khi về, mọi người ngày mai đi nhảy dù.
Tôi nhớ ra Phó Chi Hành có bằng nhảy dù, hỏi: “Bằng nhảy dù của anh cho một người hay hai người?”
“Một người thôi.” Phó Chi Hành bĩu môi: “Thi