Thẩm Nam Tự càng an ủi tôi đừng khóc bao nhiêu thì nước mắt tôi lại trào ra không kiểm soát được.
Không phải vì tủi thân mà đúng hơn là vì bản năng sinh lý bị kích thích..
Mỗi khi cơ thể tôi chạm vào những viên gạch lạnh lẽo, cảm xúc quen thuộc nhắc nhở tôi nhớ rằng tôi đang ở trên nóc một ngôi biệt thự ba tầng, nhìn lên là bầu trời không một bóng người.
“Lần đầu tiên gặp lại, em đang nghĩ, anh của em đã thay đổi rất nhiều, trở nên rất quyến rũ.” Thẩm Nam Tự nhẹ nhàng nói: “Trước đây, em chỉ nhớ anh, có một tình yêu mơ hồ với anh, nhưng không có ham muốn.
Anh xinh đẹp như vậy, em không nên có những ham muốn xấu xa đối với anh.”
“Nhưng mà ngày đó nhìn thấy anh, thật không biết xấu hổ, lần đầu tiên em đã có ý muốn với một ai đó.
Anh càng kiêu ngạo, trông càng lạnh lùng, không quan tâm đến mọi thứ, càng xa tầm với, em càng muốn chiếm hữu anh, càng muốn trên người anh lưu lại dấu hiệu của em.”
“Anh, anh nói xem có phải em bị bệnh không…”
Tôi không còn đủ tỉnh táo để nghĩ xem Thẩm Nam Tự đã nói gì, nước trong bể bơi đang giúp tôi nổi lên trên.
Ngay cả khi tôi có thể bơi, cảm giác không trọng lượng vẫn khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thứ duy nhất mang lại cho tôi sự an toàn là những bức tường lát gạch lạnh lẽo, tôi bám chặt vào thành bể bơi như một người chết đuối bám chặt lấy khúc gỗ trôi để sống sót.
Tôi không biết đã qua bao lâu, khi ý thức sắp tiêu tan, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người mờ mờ, bước từng bước chậm rãi về phía tôi.
Bước đi của người đó vô cùng nhẹ nhàng, từ góc nhìn của tôi chỉ nhìn thấy một đôi chân dài, cơ bắp đều nhau, nhưng chỉ liếc qua tôi đã nhận ra người đó là ai.
Hắn dừng lại trước mặt tôi, một lúc lâu sau mới ngồi xổm xuống từng chút một, chạm đất bằng một bên đầu gối rồi cúi xuống vuốt nhẹ khuôn mặt tôi.
Tôi nhìn lên, cuối cùng nhìn rõ hắn.
Vẫn là hàng lông mày rậm và sống mũi cao đó, đôi mắt sâu và hẹp, đôi môi mỏng cùng khuôn hàm góc cạnh.
Cùng lúc đó, người phía sau siết chặt eo tôi, tôi thất thần thốt lên một tiếng nức nở: “Chi Hành…”
“Anh ở đây.” Phó Chi Hành nở một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nâng mặt tôi lên rồi hôn tôi.
Tôi không biết giờ phút này trong mắt của hắn tôi đang thành cái dạng gì.
Dù thế nào, chắc chắn hắn sẽ không muốn nhìn thấy tôi như thế này.
Nhưng hình như tôi đã nhầm, ngoài sự mất mát và chua xót, dường như trong mắt hắn còn cái gì đó khác.
“Anh vẫn luôn ở bên trong nhìn em.” Phó Chi Hành nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, sao em lại để cậu ta tùy ý làm ẩu vậy?”
“Em…”
Nghĩ đến việc Phó Chi Hành đã nhìn thấy tất cả, sự xấu hổ và tủi thân gần như nhấn chìm tôi.
Phó Chi Hành lau nước mắt trên khóe mắt tôi, giọng nói đầy bất đắc dĩ nhưng cũng rất dịu dàng: “Cũng không có trách em, khóc cái gì chứ”
Hắn vừa tắm rửa xong không lâu, trên bàn tay còn vương mùi sữa tắm dễ ngửi.
Tôi buông tay khỏi thành hồ, nắm lấy quần áo của hắn theo bản năng và nói: “Em không có…”
“Vậy sao em lại khóc, vì cậu ta à?”
Tôi không ngờ Phó Chi Hành lại có thể nói một câu như vậy, nhất thời ngây người ra chớp chớp mắt, sau đó thấy rằng hắn không có vẻ tức giận mà là bình tĩnh, thậm chí để an ủi tôi hắn còn có một nụ cười nhẹ.
Tôi thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng khi Phó Chi Hành nâng mắt lên nhìn Thẩm Nam Tự, nụ cười trên mặt biến mất.
Hắn trở nên lạnh lùng và mất kiên nhẫn, cau mày nói: “Cậu bay hơn mười giờ cũng không thấy mệt.”
Thẩm Nam Tự cười nhạt: “Tôi còn trẻ.”
Cậu ta vừa nói xong thì tôi trượt chân suýt mất kiểm soát té xuống bể bơi, may mà Thẩm Nam Tự ôm lấy eo tôi vào lòng.
Cậu ta hôn lên tai tôi và nói: “Anh đừng sợ.”
Tôi không thể không sợ…
Phó Chi Hành ở trước mặt tôi, chỉ cần tôi mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn đang trầm mặc nhìn tôi.
Ánh mắt phức tạp và sâu thẳm giống như một vòng xoáy sóng gió dưới đáy biển.
Phó Chi Hành nhìn tôi một lúc lâu rồi đưa tay về phía tôi, như chờ đợi, như vẫy gọi.
Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay của Phó Chi Hành, ngón tay hắn nắm chặt lại.
Phó Chi Hành ngồi xuống, tay kia từ từ vuốt tóc tôi, cúi xuống hôn lên trán và chóp mũi tôi.
Ở tư thế này, tôi đối mặt với thân thể tràn đầy sức sống của Phó Chi Hành vừa mới tắm xong.
Tôi thử đưa tay sờ sờ hắn, cảm thấy thấy hô hấp của hắn hơi ngưng lại.
Hắn ấn tay tôi, khàn giọng nói: “Đừng quậy, cục cưng.
“
Tôi không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn lên mắt hắn, hỏi: “Tại sao…”
Tôi muốn hỏi hắn tại sao lại có phản ứng nhưng Phó Chi Hành lại tưởng rằng tôi hỏi vì sao lại nói tôi đừng quậy.
Phó Chi Hành không thể làm gì hơn cười một tiếng nói: “Do sức chịu đựng của anh khá kém, không thể chịu nổi việc em chạm vào anh.”
“Xin lỗi… A…”
Nửa câu sau bị hành động của Thẩm Nam Tự cắt ngang, tôi ngửa cổ thở dốc, nghe thấy cậu ta từ phía sau nói: “Anh, tập trung một chút.”
…
Tại một thời điểm nào đó, tôi nghĩ rằng nước trong hồ bơi đang dâng lên, ý thức khó khăn lắm mới thanh tỉnh được