Vào đông, tiết trời sau giờ ngọ sáng sủa thoải mái, nhiệt độ không quá lạnh. Ánh nắng luồn qua cung điện trạm trổ từ ngọc lưu ly, xuyên qua ánh nắng, có thể nhìn thấy vô số cát bụi di chuyển trong không trung.
“Không biết Quốc chủ có cao kiến gì với chuyện Thượng quốc gặp khó xử mấy ngày nay không?”
Sử quan(1) chống gậy lễ, quan phục ngay ngắn, vẻ mặt ôn hòa nhìn Quốc chủ nước Thiện Thiện quốc. Đến bây giờ Quốc chủ mới phát hiện, sứ thần Thượng quốc mà mình gặp rất nhiều lần này, mỗi khi hắn cười rộ lên đều giống một con hồ ly lắm mưu nhiều kế.
(1)Sử quan 使官 Là chức quan đi sứ, không phải chức quan làm về lịch sử.
Quốc chủ sờ trán, đáp: “Thiện Thiện quốc phụ thuộc vào Thượng quốc, từ trước đến nay luôn là thuộc địa trung thành của Thượng quốc… Vẫn mong Tôn sử giúp cô chỉ ra đường sáng.”
Sứ thần yên lặng vài giây, chợt cười đầy ẩn ý: “Chỉ đường thì không dám, hạ quan qua lại Thượng quốc là quý quốc nhiều năm, nói thật lòng cũng coi như nửa bằng hữu của Quốc chủ…”
Quốc chủ nghe xong vội xua tay: “Nào có nào có, Tôn sử quá khiêm nhường.”
Đây là lời khách sáo của nước phụ thuộc, qứ thần cũng không coi là thật, hắn chỉ nắm tay áo cảm khái: “Ngày xưa chiến thần quét ngang bốn phương không một lần thất bại, phong cảnh biết bao. Bây giờ lại phải xuất gia, quả thật là tổn thất lớn của quốc gia, bất hạnh to lớn của xã tắc! Sau khi Thái hậu biết việc này, người mất ngủ suốt đêm, không lúc nào không suy nghĩ, bèn hạ mệnh tiểu thần đi sứ quý quốc. Quốc chủ, đây là một cơ hội tuyệt vời, Thái hậu nương nương nói, chỉ cần khuyên được Sở vương điện hạ quay đầu lại, tất cả tập tục ngày xưa sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn. Quốc chủ nghĩ xem, chỉ dựa vào việc cống nạp mấy năm liên tục làm sao có thể lâu dài. Vẫn là quan hệ thông gia mới là tốt nhất, hai bên thành người một nhà, Tự nhiên Thượng quốc sẽ tốt với quý quốc hơn.”
Quốc chủ bỗng nhiên im miệng không nói, tầm mắt chậm rãi nhìn ra bầu trời mây ngoài cửa điện.
Tất cả ‘tập tục xưa’ này chính là quy định nữ tử Thiện Thiện quốc không thể làm chính thê.
Dưới vùng trời này lác đác có mười hai quốc gia, trong đó Thiên Tuế là mạnh nhất, Thiện Thiện yếu nhất. Năm đó khi Quốc chủ vẫn còn là hoàng tử, Thái sư đặt hai tấm bản đồ trước mặt hắn, mở ra núi cao trùng điệp, cát vàng ngàn dặm, là Sơn Hà đồ của Thiện Thiện. Một tấm khác lấy màu đèn làm rìa ngoài, nước nhỏ nước lớn liên tiếp nhau, giống như bánh bột được làm từ người có tay nghề không tốt, vỏ ngoài bị nướng nứt vỡ loang lổ.
Thái sư nói tấm thứ hai tên là ‘Hoàn Vũ’, nói hắn tìm vị trí của Thiện Thiện. Lúc đó Quốc chủ chưa biết chữ, ngón tay mập mạp chỉ vào một mảnh đất to chừng bàn tay: “Chỗ này.”
Thái sư cười vui mừng: “Điện hạ có chí lớn, hi vọng, hi vọng — đây là Thiên Tuế quốc, Thiện Thiện của chúng ta…” Thái sư khoa tay múa chân: “Chỉ nhỏ thế này thôi.”
Quốc chủ nghe xong, hắn chỉ vào hình quốc gia chỉ nhỏ bằng quả trứng chim: “Đây sao?”
Thái Sư cười miễn cưỡng: “Lại… Nhỏ hơn chút nữa.”
Vì thế Quốc chủ di chuyển tay, chỉ sang một quốc gia chỉ nhỏ bằng hạt đậu: “Chẳng lẽ là chỗ này?”
Nụ cười trên mặt Thái Sư dần biến mất, hắn run rẩy dùng ngón cái đè lên đầu ngón út, nói: “Lại… Nhỏ hơn chút nữa.”
Quốc chủ nhìn về phía quốc gia chỉ có một mẩu kia, hắn khó có thể tin nổi, hắn gian nan viết tên quốc gia lên quốc thổ diện tích chật chội, lúc này, nước mắt đã rơi xuống.
Đúng vậy, Thiện Thiện quốc nhỏ như vậy, còn chưa bằng một châu quận của Thiên Tuế. Đến nay để có thể lập quốc, họ đã chịu thất bại không ít lần, chịu nhục, không ngừng vận chuyển nữ tử sang làm tiểu thiếp, yêu thiếp, nô tì ấm giường cho Thiên Tuế suốt bao nhiêu năm.
Đó là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, có đôi khi cuộc sống chính là không công bằng như vậy, quốc thổ nhỏ hẹp, dù sinh ra thành thiên tiên cũng bị rơi vào thế yếu, thật sự không thể nào nói nổi.
Quốc chủ từng có nguyện vọng, đó là quốc gia của mình trở thành một tiểu quốc bình thường, nhưng ông trời không cho hắn cơ hội này, càng muốn Thiện Thiện quốc nổi danh thiên hạ. Nổi danh cái gì? Một là thừa thãi ngọc đẹp, hai là thừa thãi Sôn nhân.
Sôn nhân là cái gì? Mười hai quốc gia có ba loại người, phần lớn là người thường, hai loại còn lại, một là ‘Sôn’, một là ‘Hoạch’. Có lẽ nói như vậy hơi khó hiểu, nhưng chỉ cần để ý, nhìn mặt chữ là có thể nhìn ra manh mối. Lão tổ tông đặt tên như vậy quả thật là hoàn toàn không vòng vo, tên như ý nghĩa, Sôn là bữa tối, Hoạch là bình đựng thịt luộc. Quan hệ giữa hai loại người này, đại khái chính là con mồi và kẻ đi săn. Sôn nhân ngọt, có lực hấp dẫn trí mạng đối với Hoạch nhân, hơn nữa Hoạch nhân trời sinh không có vị giác, chỉ có Sôn nhân mới có thể mở ra nụ vị giác của Hoạch nhân.
Nếm thử, từ này nghe thì hương diễm nhưng lại tràn đầy bạo lực máu me. Thời điểm Quốc chủ hiểu được điều này, hắn càng hiểu rõ hai chữ Thiện Thiện hơn.
Đồ ăn vặt ngon miệng, đồ ăn ngoan ngoãn, bi ai, thật sự bi ai!
Số Hoạch nhân ở Thiên Tuế không có số lượng cụ thể, bởi vì sinh ra là ngẫu nhiên. Thiện Thiện nhỏ bé, dù gom hết Sôn lại cũng không đủ thỏa mãn ăn uống cho Thiên Tuế khổng lồ. Cũng may Thiên Tuế có pháp luật nghiêm khắc, cam đoan Hoạch nhân không được xâm chiếm Thiện Thiện quốc, đương nhiên cũng có một quy định khác, đó là người Thiên Tuế không được cưới Sôn làm chính thế, dù sao đồ ăn thơm ngào ngạt làm yêu thiếp mới hợp với tình hình trong nước hơn.
Nhưng không ngờ rằng, ước định trăm ngàn năm qua sớm trở thành quy định lại có có một ngày bị đánh vỡ. Quốc chủ kinh ngạc vô cùng, cũng tính toán thật nhanh, quả thật Thiện Thiện quốc cần một quốc gia lớn có năng lực, có địa vị làm con rể.
“Không thể bỏ lỡ thời cơ, thời không chờ người, Quốc chủ còn do dự cái gì?” Sứ thần mạnh mẽ giật dây: “Nếu Sở vương không phải chiến thần, nếu chiến thần không khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời, làm sao Thái hậu có thể được ăn cả ngã về không? Từ sau khi Quốc chủ đăng cơ đã cống mỹ nhân đến Thượng quốc ba lần, mỗi lần đều xưng là công chúa nhưng không có một ai là hàng thật giá thật, trong lòng mọi người đều biết rõ. Sở vương xuất thân tôn quý, lần này Quốc chủ không thể tiếp tục đưa hàng giả sang được, hạ thần nghe nói trong thành có vị công chúa Đan Dương, là muội muội ruột cùng mẫu với Quốc chủ?”
Quốc chủ nuốt nước miếng: “Quả thật… Quả thật. Chẳng qua công chúa ốm yếu từ nhỏ, lại được nuông chiều nên tính cách không tốt…”
Câu kế tiếp, Quốc chủ không thể nói tiếp, bởi vì sứ thần chợt nhướn máy, nụ cười hàm ý ‘Ngươi xem rồi làm’.
Đây là sự bất đắc dĩ của người đứng dưới mái hiên, Quốc chủ rối rắm thật lâu, cuối cùng thỏa hiệp. Sau khi dàn xếp cho Sứ thần xong, hắn sai người gọi công chúa tới, bỗng nhiên nhớ lại lời nhắc của phụ thân trước lúc lâm chung, trong lòng đau đớn khôn cùng.
Ở trong mắt cường quốc, Thiện Thiện nhẹ như lông hồng, một tiểu quốc như vậy muốn tiếp tục tồn tại chỉ có thể dựa vào cường quốc. Đương nhiên phải trả giá đắt, yêu cầu của tiên đế với hắn cũng không cao, chỉ có một điều, đó là đừng làm cho chính mình thành đồ ăn của Hoạch nhân. Hoàng tộc cũng có sự kiêu ngạo của riêng họ.
Lúc ấy Quốc chủ luôn miệng đồng ý, hắn chỉ muốn ngày này sẽ không đến, tỷ lệ hoàng tộc Thiện Thiện quốc sinh ra Sôn nhân là rất thấp, trước mắt
chỉ có một vị công chúa, hắn cảm thấy mình nhất định có cách bảo vệ muội muội này.
Ai ngờ… Ai ngờ… Người tính không bằng trời tính, Sở vương của Thượng quốc thế mà lại muốn xuất gia. Quốc chủ vuốt trán, hắn không biết nên nói với công chúa thế nào.
Gió ấm thổi qua, ánh mặt trời sáng rực, nước hồ ở hai bên hành lang như hai tấm gương phản chiếu lại đám mây uốn lượn trên bầu trời.
Công chúa có tên rất hay, tên là Yên Vũ, nghe nói trước khi sinh nàng ra, mẫu hậu đã mơ thấy mưa hoa hạnh. Nữ nhân luôn chấp nhất với những tư tưởng thế này, đáng tiếc Quốc chủ nghĩ ra mấy cái tên hay dễ nuôi cho nàng, kết quả không cái nào được dùng đến. Chẳng qua công chúa quả thật xinh đẹp không phục sự kỳ vọng của mẫu hậu, nàng có xương thịt xuân tuyết, có cơ thể cùng ngũ quan quyến rũ. Cơ thể của nàng cực mâu thuẫn, loại diện mạo này mang theo vô số tươi đẹp mộng mơ trời sinh, nam nhân cảm thấy như giấc mộng, nữ nhân lại cảm thấy như một câu chuyện khủng bố.
Thật ra Sôn nhân và người bình thường không có gì khác nhau, Quốc chủ chua xót nghĩ, có điều Sôn nhân có diệp mạo xinh đẹp, đối với Hoạch nhân mà nói, đây là bệnh có thể chữa, không gây chết người, nhưng mà không thể thoát khỏi.
Người bệnh cao cấp cần thuốc giải cao cấp, Quốc chủ nhìn vào mắt công chúa, cảm thấy rất khó mở miệng. Do dự thật lâu, hắn mới nói: “Muội quỳ xuống, ta có chuyện muốn nhờ muội.”
Làm Quốc chủ quen rồi, ngay cả nhờ người cũng cao cao tại thương. Công chúa liếc mắt nhìn hắn, Quốc chủ phát hiện mình nói sai, lại châm chước nói: “Cái này… Hôm nay đại quốc phái sứ thần đến Thiện Thiện, mang một tin tức đến, muội đoán được là gì không?”
Công chúa lắc đầu, lông mi dày rậm rủ xuống, mắt trong như biển.
Quốc chủ hơi loạn, hắn vỗ đầu gối, cố gắng tổ chức ngôn ngữ: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, Sở vương Thượng quốc muốn xuất gia, Thái hậu không đồng ý, muốn chọn một tài ba dị sĩ ở chỗ chúng ta đi khuyên nhủ Sở vương từ bỏ suy nghĩ kia.”
Công chúa thông minh, lập tức hiểu được: “Sở vương là Hoạch nhân?”
Quốc chủ ngượng ngùng, đáp án đã rõ ràng, dù sao Thiện Thiện quốc cũng không có tài ba dị sĩ gì ngoài thợ thủ công và Sôn nhân.
Chữ ‘Sôn’ này, trước kia công chúa luôn rất bài xích, nó như là vết bẩn dính trên mặt, nhắc tới chữ này, người khác lập tức liên tưởng tới thịt trên thớt. Nếu bệnh kín của Hoạch nhân cần Sôn chữa trị, vì sao lại gọi Sôn là Sôn? Gọi Thiên nhân, Nguyên Quân, Trích Tiên không tốt sao?
Quốc chủ nặng nề thở dài: “Ai cũng phải có trách nhiệm về hưng vong của quốc gia, vì phồn vinh yên ổn của Thiện Thiện, hoàng muội phải đi, cô phong muội là Trấn quốc trưởng công chúa.”
Cô chúa nghĩ, thứ này chỉ là hư vinh không có ý nghĩa thực tế gì. Thiên Tuế là đại quốc, ngoài dựa vào nó thì Thiện Thiện nào còn đường khác để đi, mình là công chúa, vượt lửa qua sông vì đất nước là điều nên làm. Chẳng qua nàng không biết chi tiết chuyện Sôn nhân lấy thân nuôi hổ, nơm nớp lo sợ hỏi: “Hoạch nhân kia sẽ không ăn ta chứ?”
Ánh mắt của nàng vô cùng trong vắt, cho dù khuôn mặt kia có quyến rũ cỡ nào, chỉ cần đôi mắt kia nhìn về phía ngươi, ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là trong sáng vô tư.
Quốc chủ nói không phải: “Hoạch nhân cũng không phải man di ăn tươi nuốt sống, bọn họ chỉ không có vị giác thôi. Nói cách khác, Sôn nhân là gia vị, hắn chỉ cần liếm muội một cái, đảm bảo hắn sẽ hiểu được thú vui làm người, tức khắc lặn xuống hồng trần cuồn cuộn, không bao giờ… Muốn xuất gia nữa.”
Công chúa không quá tin tưởng: “Liếm ta một cái mà có tác dụng lớn như vậy sao?”
Quốc chủ vuốt cằm: “Chắc chắn không sai.”
Công chúa nhẹ nhàng thở ra, vỗ tay nói: “Vậy thì dễ rồi, nghĩ cách làm cho hắn liếm ta một cái đi, vậy là ta có thể trở về thành Hu Nê, tiếp tục cuộc sống công chúa của ta.”
Quốc chủ bắt đầu xuy nghĩ, rốt cuộc là mình giải thích không rõ hay là nàng nghĩ quá đơn giản? Bình thường mở vị giác chỉ là mở ra một cánh cửa bị khóa, sau đó sói đói nhiệt huyết sôi trào mới là trọng điểm… Ai di đà phật, không được không được.
“Cô nghĩ, nếu muội đã cho người ta liếm rồi thì ở lại Thượng quốc phát triển tình cảm luôn đi!” Quốc chủ chân thành tha thiết nắm tay công chúa: “Sở vương Thượng quốc chính là nhân vật mười một nước khác nghe tên là sợ mất mật, có thể bởi vì tạo sát nghiệt quá nhiều, hắn bỗng nhiên giác ngộ nên mới muốn đi xuất gia làm hòa thượng. Thiện Thiện quốc chúng ta thật sự quá nhỏ, không đáng kể gì, rất cần một vị anh hùng cái thế như vậy làm chỗ dựa. Huống hồ Thái hậu Thượng quốc chịu nhả ra, chỉ cần muội khuyên được Sở vương quay đầu lại sẽ cho muội làm chính phi.”
Quốc chủ cảm thấy tương lai không tồi, công chúa lại sợ tới mức chân mềm: “Sở vương giết người như mà hoàng huynh lại muốn ta gả cho hắn à?”
Quốc chủ cố gắng khuyên bảo: “Hắn đã muốn bỏ ác theo thiện, ác nhân mặc bạch y mới có sức hấp dẫn.”
Đôi mắt công chúa nhòa lệ: “Còn cách nào khác không?”
Quốc chủ nói không có: “Thượng quốc chỉ đích danh nói muốn công chúa Đan Dương, cô cũng không dám tìm người giả mạo muội, cho nên chỉ mong hoàng muội cố mà làm.”
Công chúa nghe xong thờ dài một hơi, vốn tưởng có thể an ổn sống trong vương thành, không cần làm cống phẩm giống những Sôn nhân khác, bây giờ xem ra nàng đã nghĩ quá lạc quan rồi.
Cũng như nhau cả, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, không còn cách nào!
Công chúa kéo vạt áo, ngẩng đầu đi ra đại điện. Người sống trên đời, nào có ai không phải gánh trọng trách trên vai.
Quốc chủ không ngờ muội muội lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời như đánh tiết gà, hắn hét to ra ngoài: “Hoàng muội, Yên Vũ, vì tiền đồ cá nhân của muội cùng vinh quang của Thiện Thiện quốc, chỉ có thể thành công, không được thất bại! Nhớ kỹ, phải làm Sở vương phi, không làm thiếp thất ấm giường…”
Lời còn chưa nói dứt, một chiếc giày thêu từ ngoài bay vào, đập trúng cái đầu của Quốc chủ.