Nàng là kẻ kỳ quái, Thích Tâm biết điều đó từ lâu, nhưng chuyện liên quan đến mạng sống, chàng cho rằng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng sẽ khóc lóc thảm thiết, tâm thần khủng hoảng, nhưng hoàn toàn không có.
Công chúa vẫn kiên quyết như ngày nào, nàng thoát khỏi gian nguy xong liền lập tức chỉnh đốn tinh thần, lấy lại trạng thái tốt nhất để bắt đầu tiền vào cuộc chiến khác. Nguyên nhân nàng hỏi câu này rất rõ ràng, nàng muốn xác định vị trí của mình trong lòng chàng để dễ bề đưa ra phương pháp theo đuổi thích hợp.
Dù sao người xuất gia cũng là thiện lương, Thích Tâm khuyên nàng: ““Thí chủ là bị người tính kế, không phải tự nguyện chôn cùng, một chưa đính ước hai không có hôn thư, tất nhiên không coi là thành thân lần hai.”
Công chúa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta có thể an tâm rồi…” Vừa nói vừa liếc nhìn chàng: “Đại sư, chàng lại hại ta một lần nữa, nợ chàng thiếu ta có trả hết đời cũng không xong, dù ta có thành thân hai lần thì chàng cũng phải nhận.”
Nói đến cái này, quả thật là chàng đuối lý, bèn nhíu mày nói: “Bần tăng không ngờ trong quân lại có kẻ bại hoại như vậy. Nếu biết trước thế này…”
“Nếu biết trước thế này, chàng để ta đi cùng thì tốt rồi, ta sẽ không phải trải qua loại chuyện này nữa.” Công chúa nói xong, bỗng nhiên nhớ ra mình nên giả đáng thương mới đúng, vì thế âm cuối lập tức hóa thành tiếng khóc: “Làm ta sợ muốn chết, bọn họ rót thạch tín bắt ta uống, suýt chút nữa là ta đã không gặp được chàng rồi… Không ngờ chàng vẫn đến cứu ta, cuối cùng ta cũng hiểu rõ tâm ý của chàng, trong lòng chàng có ta.”
Nàng tự kỷ bậy bạ một hồi sau đó nhân lúc chàng chưa kịp đề phòng để chui vào lòng chàng, mượn cơ hội ôm eo chàng.
Quá chú tâm thả lỏng, vừa ôm chàng là có cảm giác an toàn ngay, thật là kỳ quái, đây là Hoạch nhân mà!
Tiếng nức nở khoa trương biến thành tiếng nức nở rất nhỏ, lúc này khóc nghe tương đối thật, công chúa dũng mãnh là không giả, nhưng lúc này cũng cần một cái ôm tới an ủi tâm linh bị tổn thương. Rốt cuộc chuyện này trải qua quá mức huyền diệu, uống thuốc độc tuẫn táng, còn bị vùi vào mộ, công chúa nằm mơ cũng không thể nghĩ tới lần đầu mình mặc áo cưới lại là vì một người xưa nay chưa từng quen biết. Vị đại ca này cũng rất vô tội, bị bắt tiếp nhận sự sắp xếp của cha mẹ, làm cho phần mộ bị mắc bệnh lở loét, vô cớ lộ mặt một hồi trên đường đời của người khác, cũng coi như không phụ cái tên của hắn.
Công chúa tận dụng mọi thứ, thể xác và tinh thần đều sảng khoái, đại sư Thích Tâm lại như gặp kẻ địch mạnh, miệng niệm A Di Đà Phật, tay thì kéo nàng xuống dưới: “Thí chủ đừng như thế.”
Công chúa nước mắt lưng tròng: “Chàng đó, niệm Phật niệm đến không có tâm rồi à? Ta bị người ta bắt cóc đầu cơ trục lợi cũng là vì chàng, chàng hại ta nhiều lần như vậy, an ủi ta một chút thì có sao?”
Chàng hất áo xoay người sang chỗ khác, dáng vẻ kia phảng phất như chính mình không sạch sẽ, phải niệm vài câu kinh phật mới có thể rửa sạch một thân hồng trần ô khí.
Công chúa tức giận trừng mắt nhìn chàng: “Đại sư, ta kiên nhẫn có hạn, khuyên chàng đừng có không biết điều. Nếu đã làm trò đào ta ra ngay trước mặt Tạ đại ca, chàng phải cho ta một lời giải thích rõ ràng.”
Kết quả vừa dứt lời, ngọn đèn trên mộ lại dập tắt. Người biết thường thức đều hiểu là gió thổi tắt ngọn đèn dầu, nhưng tuy là thế, công chúa vẫn sợ tới mức nhảy dựng lên.
Rốt cuộc cả hai đều ý thức được đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện phiếm. Cửa mộ đã không có gạch chống đỡ, không thể lấp đất lên được nữa, Thích Tâm bèn lấy nhánh cây tới bện một cái võng, lấp lại số đất đã lào ra khi nãy.
Công chúa ở bên cạnh nhìn: “Gặp hai trận mưa chắc mộ này sẽ sụp nhỉ?”
Thích Tâm niệm câu phật hiệu: “Nhân quả tuần toàn, họa phúc liên quan tới nhau, đời trước không tu đức, đời sau thường lịch niết bàn.”
Công chúa nghe hiểu, cái này gọi là báo ứng, chẳng qua Phật có cách nói cao thâm hơn, không nói trắng ra như nàng.
Thích Tâm làm việc vẫn để lại một đường, chàng đặt gậy đào đất trước bia mộ của Tạ Yêu, xem như cho người Tạ gia một lời nhắc, chỉ cần kiểm tra một chút là biết mộ gặp biến cố.
Chỗ này không thể ở lâu, Thích Tâm hỏi công chúa: “Tiếp theo thí chủ có tính toán gì không?”
Công chúa nói: “Giang hồ lớn như vậy, ta muốn đi xem.” Thấy chàng chần chờ, nàng bổ sung: “Đi cùng chàng.”
Lúc này chàng không từ chối nữa, trải qua đủ loại chuyện vừa rồi, chàng đã ngộ ra một đạo lý, người ngốc như vậy mà không giữ lại bên mình thì rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm thật sự. Huống hồ chuyện ngoài ý muốn lần này đúng là vì chàng tính sai nên mới xảy ra, trong lòng chàng có hổ thẹn, cho nên bằng lòng đưa nàng đến Vân Dương hội hợp với thủ hạ của nàng, như vậy chàng cũng coi như hoàn thành trách nhiệm.
Chàng đeo tay nải, cầm tích trượng lên: “Đi thôi, mau rời khỏi nơi này.”
Công chúa vui vẻ, vội nhấc tà váy đi theo, chuyện khủng bố lúc trước không để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng nàng, nàng cuốn tay áo lên xoa loạn khuôn mặt: “Ta quên hỏi chàng, sao chàng biết ta bị bọn họ bắt vùi vào mộ?”
Chàng nói là trùng hợp: “Bần tăng đi ngang qua chỗ này, nghe nói Tạ gia bảo mua Sôn nhân tuẫn táng. Người đưa bia nói là từ thành Kính Dương tới, bần tăng nghi ngờ là thí chủ cho nên tới nhìn xem.”
Đương nhiên lời chàng nói đã giấu đi một phần những gì chàng nghe được, theo người đưa bia miêu tả, đó là tuyệt sắc giai nhân, người xuất gia không nói dối, luận tướng mạo, nàng xác thật không có chỗ nào có thể bắt bẻ, người ngoài mà thấy nàng thần đầu, tuyệt đối sẽ chỉ coi trọng dung mạo của nàng rồi xem nhẹ đầu óc nàng, cho nên chàng biết nhất định là nàng không thể nghi ngờ.
Chỉ là tới quá muộn, cửa mộ đã lấp, điều duy nhất chàng có thể làm chính là đào huyệt mộ, chỉ mong thạch tín cũng bị cơ thể nàng trung hòa, như vậy còn có một đường sống.
Sự thật chứng mình, công chúa quả thật là người có phúc, nàng gõ đông một búa tây một gậy, thế mà thật sự còn sống. Thời điểm nàng bò ra khỏi mộ, trái tim chàng cũng bình ổn xuống, đúng như nàng nói, nếu lần này mà xảy ra sai lầm, chàng không thể chối bỏ tội của mình, hại tính mạng nàng, còn ăn chay cái gì, niệm Phật cái gì.
Chàng nói có lệ, công chúa cũng không nghĩ nhiều, lòng tràn đầy sung sướng khi sống sót sau tai nạn.
Nhìn xem mây cao trăng khuyết, đất trời rộng lớn, ánh tranh trải một tầng lam bạch trên con đường núi. Nàng thoải mái hít vào một hơi, không khí trong lành tràn ào tim phổi, nàng chắp tay sau lưng, vui mừng phấn chấn nói: “Trời không giết ta, sắp xếp cho chàng đào ta ra, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng vượt qua tình kiếp.”
Thích Tâm không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng thở ra một hơi nói A Di Đà Phật: “Nếu thí chủ bằng lòng thì có
thể quay lại mộ, coi như bần tăng chưa từng đến.”
Công chúa nghe xong, lập tức lớn tiếng hờn dỗi: “Chàng quá xấu rồi ~”
Âm điệu triền miên kia quả thực giống rượu nồng say lòng người, trán Thích Tâm nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, may mắn là đêm đã khuya, đi đường núi ít người, nếu không bị người nghe thấy, thật là có miệng cũng nói không rõ.
Nàng là phiền toái không nhỏ, nếu cuộc đời của Thích Tâm là một bộ tiểu thuyết, như vậy công chúa chắc chắn là vai phản diện đáng sợ nhất. Nhưng người tu hành không sát giới, chàng muốn hóa giải mối nghiệt duyên này nên chỉ có cách độ nàng mà thôi. Ngặt nỗi Phật cũng chỉ độ được người có duyên, người thuộc loại hình đá cứng như nàng, cơ bản không thể ôm hi vọng gì.
Phóng mắt nhìn về phía trước, Thích Tâm cầm tích trượng chỉ: “Phía trước có khe núi, tới đó chúng ta có thể nghỉ chân một chút.”
Công chúa nhìn theo: “Ăn ngủ ngoài trời à? Ăn ngủ ngoài trời tốt, ăn ngủ ngoài trời có tính thú.”
Nàng thật là không lúc nào không hướng về mục tiêu kia, dù là vai phản diện cũng là một vai phản diện nghiêm túc với chức nghiệp.
Bọn họ dừng lại bên dòng suối cạn, công chúa ngồi xuống tảng đá, chống cằm nhìn chàng nhặt củi ở gần đó: “Chàng và Tạ gia bảo có mối hận cũ gì à? Lúc ta cầu tình đã nhắc đến chàng, nhưng người ta hoàn toàn không nể nang gì. Tạ bảo chủ kia nghe ta nhắc đến chàng thì càng muốn ta chết hơn, có thể thấy trước kia chàng đã tổn thương người ta rất sâu sắc.”
Thích Tâm nhặt đủ củi rồi, chàng cúi đầu đánh lửa đốt củi, từng đốm lửa chiếu sáng khuôn mặt chàng, chàng thản nhiên nói: “Bần tăng dẫn dắt đại quân nam chính bắc chiến từ năm mười bốn tuổi, mấy năm nay trên tay đã có quá nhiều mạng người, không thể nào tính toán cẩn thận lại được. Những kẻ tự xưng có thù oán với ta nhất định đều có nỗi khổ riêng, đáng tiếc bần tăng lại không nhớ rõ, chỉ có thể thành tâm tu hành, lấy đó chuộc lại nghiệp xưa.”
Công chúa vẫn tay: “Lời nói thì nói như vậy, nhưng có chút thù chưa chắc là chàng gây ra. Hai trăm nghìn quân cơ mà, có người đi sai bước, tội lỗi toàn tính lên đầu chàng…” Nàng liếc chàng một cái, gật đầu đầy thâm ý: “Chẳng trách muốn cắt tóc. Có điều ta thấy Ta gia bảo rất có quyền thế, khả năng lớn thù này là tự chàng gây ra.” Dứt lời, nàng lại nghĩ chắc chắn trước khi xuất gia chàng đã làm không ít việc xấu, Quốc chủ mười một nước đều lấy việc chưa từng gặp chàng làm may mắn, dù bây giờ chàng mang khuôn mặt hiền lành, cũng không che dấu được lịch sử tội ác chồng chất.
Lấy thân nuôi hổ, công chúa cảm thấy mình thật vĩ đại, hy sinh một mình mình có thể đổi lấy Thiện Thiện và Thiên Tuế liên hôn, tương lai có thể lưu danh sử sách quê nhà.
Nhưng mà chàng có thể đến cứu nàng, đây vẫn là việc đáng để khiến nàng vui mừng. Công chúa thấy áo tăng của chàng dính bùn đất, lòng bàn tay cũng chồng chất vết thương, công chúa được nuông chiều từ bé, không biết phải dùng từ ngữ thế nào để biểu đạt lòng cảm kích, nàng đứng dậy ngượng ngùng nói: “Để ta trông đống lửa cho, chàng đi rửa tay chân đi.”
Thích Tâm ngước mắt, một khuôn mặt loang lổ xông vào tầm nhìn, khuôn mặt của nàng có thể nói là thảm không nỡ nhìn, bột chì, phấn mặt, bùn đất lấm lem hết trên mặt, người nên đi rửa chính là nàng.
“Thí chủ đi trước đi.” Chàng cúi đầu lần nữa: “Rửa cái mặt.”
Công chúa sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra vì sao cả buổi trời mà Thích Tâm không nhìn mặt mình lần nàng.
Nàng cười xấu hổ, vuốt mặt vừa đi vừa nói: “Kẻ ác khinh ta nhục ta, cũng không thể lấn án được sự quốc sắc thiên hương của ta…”
Công chúa đi đến bờ suối, ánh trăng sáng ngời, đáng tiếc không soi rõ được ảnh ngược dưới mặt nước. Nàng không biết mặt mình biến tháng dáng vẻ quỷ gì, có điều nhìn thấy cá trong suối xoay người quẫy nước bơi đi, vảy bạc lấp lánh, số lượng cực nhiều.
Bên cạnh bờ suối, Thích Tâm đang nghiêm túc nướng bánh bột ngô, người xuất gia đi ra ngoài, lương khô mang theo bên người cũng chỉ có cái này. Vốn là lạnh cũng ăn được, nhưng vì chăm sóc khẩu vị của công chúa, chàng đành phải làm tạm cái giá bên đống lửa để hâm nóng.
Khi bánh bột ngô đã tỏa hương thơm, chàng ngước mắt nhìn sáng bờ suối, vừa lúc thấy công chúa rửa sạch quay về, áo cưới màu son cùng khuôn mặt trắng tuyết, khuôn mặt đó thật sự là đẹp đến yêu dị, tại vùng núi hoang vu này càng khiến cái đẹp ấy trở nên hư ảo.
Đẹp thì đẹp đó, lại cũng không câu nệ tiểu tiết, nàng để trần hai chân, váy đều ướt nhẹp. Tay áo bị kéo cao để lộ hai tay, một tay xách giày, một tay xách theo một con cá.
Thích Tâm nhìn con cá đang vặn vẹo bất khuất, chàng niệm một câu nam mô sóng la mật đa.
Thật ra công chúa khá xấu hổ, nàng nhẹ giọng nói: “Ta vừa rửa mặt, con cá này cứ bơi đến dụ dỗ ta. Hai ngày nay ta không được động vào thức ăn mặn, hôm nay lại đói bụng một ngày… Ta muốn ăn cá.”
Thích Tâm bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thí chủ, cô không nên sát sinh.”
“Nhưng mà ta muốn ăn nó.” Công chúa hơi tủi thân: “Chàng ăn chay niệm phật, ta lại không tu hành, sao ta không thể ăn cá chứ?”
Thích Tâm không lời gì để nói, thấy lưng cá bị xuyên thủng thì nghi hoặc hỏi: “Cá này là thí chủ bắt à?”
Công chúa lập tức đắc ý dào dạt: “Đương nhiên. Bản công chúa là cao thủ ném thẻ vào bình, đừng nói một con cá, dù đích đến là tim của đại sư cũng có thể một phát là trúng.” Nói xong, nàng nheo một mắt, vù một tiếng, làm động tác ném về phía chàng.