Là Sở vương cũng được, là đại sư Thích Tâm cũng được, đời này đại khái chàng chưa bao giờ gặp một nữ nhân dám yêu cầu mình như vậy, huống chi nữ nhân này còn là Sôn nhân.
Chàng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, bởi vì vóc người rất cao, cho nên đứng bên cạnh nhìn chỉ thấy chiếc cằm thon gọn, cùng làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời.
Con mồi đã bị tỏa định, muốn hoàn toàn thả lỏng trước mặt kẻ săn mồi là không có khả năng. Công chúa lặng lẽ hít vào một hơi, nâng cánh tay lên phía trước, trên mặt lộ rõ vẻ quật cường, ngón chân cuộn lại dưới lớp váy ngủ bằng gấm.
Rất sợ hãi, sợ hãi Phật Đà một niệm thành ma, quay đầu cắn cổ nàng một cái. Nàng đã tưởng tượng ra cảnh tượng miệng vết thương máu tươi đầm đìa, công chúa tao nhã ngã xuống đất, tuyệt vọng khẽ giật hai chân, dáng vẻ bất lực như thỏ trúng mũi tên.
Không dám nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều ngón chân đều sắp cuộn gãy. Nàng biết lấy thân phận của mình mà lại khoe khoang trước mặt Hoạch nhân thì không khác gì tìm đường chế, nhưng không thử một lần, làm sao biết giới hạn của đại sư ở đâu.
Sườn mặt chàng vẫn lạnh nhạt không mảy may cảm xúc, không có chút động tác gì với cánh tay thơm ngào ngạt của nàng, công chúa âm thầm khen ngợi chàng, định lực này thật khác hẳn người thường.
“Ta là Sôn nhân.” Công chúa thêm can đảm, lại nhắc nhở chàng lần nữa: “Mà đại sư là Hoạch nhân, từ nhỏ Hoạch nhân đã không có vị giác, sơn hào hải vị không khác gì nhai rơm, cuộc sống chắc chắn không thú vị đúng không? Ta có thể giải nỗi hoang mang của đại sư, chỉ cần chàng nếm thử, sẽ biết vì sao mình còn sống trên đời này.”
Thật ra một Hoạch nhân muốn từ chối Sôn nhân là rất khó, đừng nói đây còn chưa từng hưởng qua tư vị ấy, cho dù đã từng khai huân cũng khó mà không có khát vọng với Sôn nhân được.
Tự chủ phải kiên định cỡ nào mới có thể khống chế được bản năng trời sinh. Công chúa hoảng hốt sinh ra cảm giác như chân trần khiêu vũ trên mặt trống, máu nóng dồn lên não, bảy phách rời khỏi cơ thể. Nàng chăm chú theo dõi cổ họng chàng, nếu chàng nuốt nước miếng một chút, chứng tỏ đại sư thất bại, sớm muộn gì cũng hoàn tục.
Sôn nhân thơm thế nào, không phải Hoạch nhân thì khó mà hiểu được cảm giác này. Thí dụ như ngươi bụng đói kêu vang, lấy nước kéo dài sinh mệnh, mặc dù đói sắp chết, nhưng vĩnh viễn không được thỏa mãn. Sôn nhân có thể làm cho Hoạch nhân thoát khỏi sự đói khát về mỹ thực, là ma chướng nói không rõ thành lời, có đôi khi phật ma một đường, tu vi và định lực không đủ, vực sâu này nói sảy chân là sảy chân ngay.
Kết quả công chúa nâng tay lâu đến nhức mỏi, vẻ mặt chàng vẫn lạnh nhạt vô cảm, ngay cả một thay đổi rất nhỏ cũng không có.
Nắng sớm kéo đến chiếu vào hài mũi nhọn trên chân chàng, dáng người chàng giãn ra, thần thái bình yên, công chúa bỗng nhiên cảm nhận ra cảm giác trống trải vô ngần của đạp đất thành Phật.
“Sôn nhân và Hoạch nhân cùng nằm trong vạn vật, vạn vật ngang hàng, nắm quyền sinh sát trong tay đều là nghiệp chướng. Bần tăng đã lật cái ác ngày xưa, quy y chính đạo tìm đến giải thoát, điện hạ không cần suy nghĩ nữa.” Chàng thản nhiên nói, thậm chí còn mang theo ý cười nhè nhẹ, tay tạo thành chữ thập, cúi đầu nói tiếp: “Khi Thượng quốc mở rộng cánh cửa, điện hạ nên trở về đi thôi. Thiên Tuế không phải nơi thích hợp ở lâu dài, mong điện hạ trân trọng.”
Lời nói cao thâm như vậy, công chúa nghe không hiểu ra sao. Tầm mắt công chúa dừng trên đôi tay quấn tràng hạt bồ đề, xương hai tay tuyệt đẹp, mu bàn tay lại có vết sẹo dữ tợn do đao chém, đây là một hòa thượng có chuyện xưa!
Vốn còn muốn nói chuyện với chàng một phen, ai ngờ chàng nói xong là mở cửa đi luôn, áo bào phấp phới đi xa. Để công chúa ngây ngốc đứng một mình ở đó, đi rồi sao? Cứ đi như vậy sao? Không phải nói chỉ cần cắm một miếng à…
Nàng nâng tay lên ngửi, công chúa lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ta không thơm, hay là khứu giác đại sư không nhạy?”
Nhớ tới đoạn hương diễm tối qua, nàng cắn trên dưới đại sư một lượt, sóng to gió lớn như vậy đều trải qua rồi, bây giờ nàng lại chỉ giơ cánh tay mời người ta nhấm nháp, có lẽ trong lòng đại sư tám phần là đang cười lạnh — chỉ thế này?
Công chúa chậc lưỡi, dù sao nàng đã hưởng hương vị Phật Đà trước rồi, da bóng loáng, thịt căng chặt, lù lù bất động như giả đứng đắn. Về phần mình thì sao, tuy rằng bị xem hết nhưng cũng không thấy xấu hổ, dù sao không có người thứ ba biết chuyện này, lấy Phật tính của đại sư, chắc sẽ không nói ra ngoài eo công chúa thon thế nào, mông tròn thế nào đúng chứ!
Bận cả đêm, ngủ trên cùng một cái giường cũng chưa thành công, sao mà chịu nổi. Công chúa chán nản sờ gáy, tính toán mặc đồ vào trước. Chẳng qua nhìn quang một vòng, nàng phát hiện trong phòng bài trí không giống trước, phòng ngủ này hình như không phải phòng ngủ lúc trước nàng từng ngủ…
Nói cách khác… Là chính nàng bò lên giường người ta? Công chúa cười mỉa, quả nhiên nhiệt tình lớn mật. Đại sư Thích Tâm phát hiện nàng từ trên trời giáng xuống, có lẽ sợ tới mức gan muốn nổ luôn nhỉ, còn phải giữ vững lý trí, cao tăng cũng không dễ làm.
Đang lúc công chúa còn bận thổn thức, Xước Xước và Hữu Ngư cùng chạy đến, Xước Xước ăn năn nói: “Người của vương phủ bỏ thuốc vào đồ ăn, bọn nô tỳ đều bị hôn mê, chẳng trách điện hạ bị mang vào phòng ngủ của Sở vương mà không ai phát hiện.”
Hữu Ngư rất tự trách: “Bằng sự sáng suốt của nô tỳ, không nên trúng kế mới đúng… Điện hạ, ngài có bị thất thân không?”
Huyệt thái dương của công chúa khẽ giật, thầm nghĩ tâm phúc này thật là nhanh mồm nhanh miệng, bình thường không phải nên hỏi: “Đại sư có phái giới không?” à.
Xước Xước rõ ràng cũng rất tò mò, chớp mắt nhìn nàng giống như Hữu Ngư.
Công chúa vỗ trán, vì thể diện của mình, nàng chỉ có thể hàm hồ nói: “Còn một chút nữa.”
“A, dừng cương trước bờ vực.” Xước Xước nói: “Tên đã lên dây còn không dám bắn, cao tăng không hổ là cao tăng!”
Hữu Ngư có phần hiểu chuyện này hơn: “Không cần biết là có bắn hay chưa, hắn và điện hạ cùng giường một đêm là sự thật! Nam nhân và nữ nhân ngủ cùng nhau một đêm, danh tiết của điện hạ đã bị vấy bẩn, sao hắn không chịu trách nhiệm mà mới hứng đông đã phủi mông bỏ đi? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy!”
Công chúa ôm chăn bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, phải nói hắn chịu trách nhiệm mới đúng, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ! Hắn còn chưa đi xa đúng không? Bây giờ đuổi theo còn kịp không?”
Công chúa hỏi xong bèn bước ra bên ngoài, đáng tiếc đi được hai bước lại nhớ ra mình không mặc xiêm y, tức khắc vừa buồn vừa giận, bực đến dậm chân.
Lúc này Hề quan bước vào từ bên ngoài, vẻ mặt thất vọng không che giấu, nhưng nàng ta vẫn ủng hộ công chúa như trước: “Không sao cả, điện hạ lại cố gắng thêm chút nữa, không thành công là chuyện đã đoán được từ trước.”
Bởi vì chuyện bị bỏ thuốc, công chúa đang muốn khởi binh vấn tội, Hề quan lại tự đưa đến cửa, nàng bèn lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc Thượng quốc làm như vậy là có ý gì? Thiện Thiện quốc ta không mạnh, hàng năm cúng kính hiến mỹ ngọc và Sôn nhân lên Thượng quốc, ta đường đường là công chúa một quốc gia, mới tới quý quốc đã bị bỏ thuốc mê đưa lên giường Sở vương, các ngươi có nghĩ đến mặt mũi Quốc chủ Thiện Thiện hay không?”
Hề quan kinh sợ xua
tay: “Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận, đây là hạ sách, nhưng cũng là biện pháp có hiệu quả nhanh nhất. Điện hạ nghĩ xem, có người quen biết nhờ đạp thanh chơi thuyền, có người quen biết nhờ cùng trú mưa, này đó đều là những cách làm quen đơn giản mà rất tốn thời gian, hai vị điện hạ thì sao, cách làm quen ngay từ đầu đã cao hơn người khác một bậc. Lần sau gặp lại là có thể bỏ qua mấy thứ quanh co lòng vòng này, trực tiếp bàn bạc chuyện chung thân đại sự luôn, thật sự có thể nói là dùng dao sắc chặt đay rối, phù hợp thói quen mạnh mẽ vang dội của nước lớn bọn ta.”
Công chúa phỉ nhổ: “Nói một đống lớn, sao không hạ xuân dược cho Sở vương đi?”
Hề qua nói: “Hạ chứ…” Nàng ta chợt nhận ra mình lắm miệng, lời đã nói ra không thể thu lại, chỉ phải kiên trì trấn an công chúa đang khiếp sợ: “Điện hạ thứ tội, đều là suy nghĩ vì đại cục, trong lòng điện hạ mang thiên hạ, nhất định có thể tha thứ… Lại nói, tu vi của Sở vương điện hạ đã đạt đến mức thuốc và châm cứu cũng không thể làm gì, cái này thật sự vượt qua suy nghĩ của hạ thần. Thuốc kia là chế tạo theo đơn thuốc áp đáy hòm, theo lý thuyết là không thể sai mà…”
Công chúa thầm nghĩ Sở vương kia thật là quái thai, không có hứng thú với Sôn nhân, một liều xuân dược lại có tác dụng gì?
Công chúa duỗi hai ngón tay ra hiệu: “Ai bảo các ngươi không dùng cả hai!”
Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, Xước Xước và Hữu Ngư kinh ngạc điện hạ đủ ác với chính mình, Hề quan lại kinh ngạc nản lòng vì thủ đoạn không bằng người: “Đúng vậy, dùng hai loại thuốc, tối qua điện hạ dùng hai loại thuốc, ngoài mông hãn dược ra còn có xuân dược.”
Oa, dụng tâm hiểm ác, có thể nói là bỉ ổi! Kết quả người tính không bằng trời tính, thuốc của bọn họ mất tác dụng. Công chúa cẩn thận nhớ lại, thật ra chút xốc động nho nhỏ vẫn phải có, chẳng qua không tới mức như lang như hổ. Xúc động của nàng chính là khát, năng lực tự kiềm chế của Sở vương kinh người, cho dù có suy nghĩ loạn như ma cũng sẽ không làm ra hành động khác người.
Chẳng qua rốt cuộc mình liếm người ta tới mức nào đã không cách nào khảo chứng, công chúa ít nhiều cảm thấy mình có hại, nàng nói với Hề quan: “Danh tiết của nữ tử rất quý trọng, nếu ta đã đồng giường cộng chẩm với Sở vương thì Sở vương phải chịu trách nhiệm. Ta thấy thế này, tổ chức một hôn lễ đơn giản, không cần biết là dụ dỗ hay là ép buộc cũng phải đưa Sở vương về, bái đường thành thân với bản công chúa rồi nói sau. Một khi gạo nấu thành cơm, Sở vương trở thành người có gia thất, chàng muốn xuất gia chẳng khác nào một kẻ phụ bạc, mọi người khắp thiên hạ đều biết chàng có lỗi với ta.”
Hề quan liếc nhìn công chúa đầy thâm ý, tinh thần hy sinh của công chúa rất đáng khen, mưu kế nhỏ nhặt cũng rất nhiều. Nàng ở tuổi này, mục tiêu duy nhất là lên làm Sở vương phi, cái gì cũng chưa làm được mà đã tính xong bước cuối rồi?
Đúng vậy, chỉ cần lên làm Vương phi, củng cố địa vị, sẽ không cần phát sầu về vấn đề an toàn nữa. Về phần Sở vương có hoàn tục hay không, cái này tùy tiện vậy, đừng nói ở không giữ cái danh phận, dù ôm cái bài vị vượt qua quãng đời còn lại, cũng chúa cũng vui vẻ chấp nhận.
Mí mắt Hề quan khó được giật giật vài cái: “Nói là nói như vậy, nhưng tối qua điện hạ xuất sư bất lợi, trong cung đã biết việc này. Sở vương điện hạ là Chiến thần chinh chiến nhiều năm trên sa trường, nếu áp bức có tác dụng thì bệ hạ cần gì phải phái sứ thần, ngàn dặm xa xôi đi mời điện hạ đâu.”
Cho nên cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, công chúa nhụt chí, cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, rất khó đi đến cuối đường thuận lợi được.
“Chiến thần quả nhiên là Chiến thần, ngay cả bề ngoài cũng gạt người, da thịt non mịn, làm bản công chúa có cảm giác sai là rất dễ nói chuyện.”
Hề quan ho khan, ngượng ngùng nói: “Vẻ ngoài hiền hòa, tâm trí kiên định, không phải có lòng muốn gạt người. Nếu công chúa từng gặp Sở vương điện hạ, vậy thì chắc rằng ấn tượng khá tốt, không cần vội, lần này cùng giường, lần sao có thể tiến triển thực chất một chút. Chỉ cần Sở vương điện hạ từ bỏ xuất gia, bệ hạ đồng ý sẽ lập tức xử lý hôn lễ cho hai vị điện hạ, quân không nói chơi, điện hạ yên tâm.”
Loại lời hứa hẹn này đều có điều kiện tiên quyết, vấn đề ở chỗ căn bản không thể có được tiến triển mang tính thực chất, công chúa cảm thấy thật bất lực.
Nàng quơ quơ cánh tay, giọng điệu tủi thân: “Ta hái cả vòng sa bà xuống, khứu giác của Hoạch nhân cực kỳ nhạy cảm, thế nhưng Sở vương thậm chí còn không liếc nhìn ta lấy một cái.”
Công chúa vừa mếu máo, đừng nói nam nhân, ngay cả Hề quan nhìn cũng thấy đau lòng không thôi, vì thế nàng ta dịu giọng đáp: “Phòng tuyến tâm lý cần phải công phá từng chút một, hạ thần tin tưởng điện hạ.”
Tin tưởng… Tin tưởng lại không thể làm cơm ăn.
Công chúa ủ rũ hỏi: “Hôm qua bàn giao binh quyền thành công chưa?”
“Chắc là vẫn chưa.” Hề quan nói: “Dù sao cũng phải từ chối rồi từ chối, làm khó dễ rồi lại làm khó dễ, như thế mới làm chậm trễ hàng trình quay về chùa Đạt Ma của điện hạ được. Công chúa điện hạ vẫn còn cơ hội, trải qua chuyện kỳ dị tối hôm qua, Sở vương điện hạ rất khó không có ấn tượng sâu sắc đối với ngài. Rèn sắt khi còn nóng, hạ thần đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho ngài, dừng xe ở đoạn đường Sở vương điện hạ chắc chắn phải đi qua, đến lúc đó muốn sắp xếp như thế nào toàn bộ dựa vào điện hạ phát huy.”
Công chúa có một điểm tốt, thắng không kiêu bại không nản, bị đả đảo một lần không tính là cái gì, nàng có thể nhanh chóng đứng lên chiến tiếp.
Nàng âm thầm cười xót xa: “Phật môn nhiều giới luật thanh quy, nghĩ cách làm hắn phá mất thứ này, ta thật muốn xem hắn còn mặt mũi nào mà niệm A di đà phật nữa.”