...Trở lại phía anh....
Nhà chính theo phong cách cổ điển, nằm bên triền dốc xung quanh những cây cổ thụ to lớn, tán cây giang rộng che khuất một nửa căn nhà.
Từ xa có thể thấy một màu xanh mướt của núi rừng, một màu trắng ngà chen ở giữa, tạo nên khung cảnh yên bình khác xa phố thị phồn hoa.
"Cháu nói xem bao giờ làm lễ đính hôn cùng Tú nhi?".
Người phụ nữ quyền lợi nhất nhà lên tiếng, bà ấy là Đào lão phu nhân Tống Văn Trân .
Người mà ông nội anh yêu thương chiều chuộng hết mực.
Cùng là người nuôi anh khôn lớn như hôm nay.
Ả Vu Mỹ Tú ngồi kế bên bà nội anh giả vờ thẹn thùng cúi đầu, nơi góc khuất không ai thấy ả nhếch mép cười đắc ý.
...Anh liếc mắt nhìn ả một lúc mới lên tiếng "Tại sao con phải lấy cô ta?"...
..."Hàm hồ, Tú nhi cứu bà một mạng, như thế không đủ lý do cho cháu sao?"...
"Có rất nhiều cách để trả ơn cứu mạng, không nhất thiết phải cưới cô ta làm vợ"
"Ta không cần biết, nội trong một tháng tới cháu phải đính hôn cùng Tú nhi cho ta, con bé xinh xắn đáng yêu, đoang trang thục nữ cháu còn muốn sao mới vừa?" Lão phu nhân tức giận đặt mạnh chén trà xuống bàn, làm nó vang lên một tiếng cạch thật lớn.
Ả thấy tình cảnh dần không ổn, mắt liền rưng rưng, an ủi lão phu nhân "Bà à chắc cháu không có duyên làm cháu dâu người, người để cháu về Anh Quốc tìm đại một người kết hôn là tốt rồi.
Chỉ mong mỗi khi nhớ người cháu điều được bay qua thăm người, là cháu vui ạ".
Lão phu nhân cầm tay ả vỗ nhẹ khuyên bao giờ "Con đó hiểu chuyện khiến ta đau lòng, là thằng ngốc đó không biết quý trọng con.
Ta nhất định không để con chịu thiệt thòi, bắt nó cưới bằng được con mới thôi".
Anh thật đau đầu tình cảnh này, tại sao lại rơi trúng đầu anh chứ.
Chỉ vừa có cảm tình với phụ nữ, bà nội liền bắt anh cưới người không cảm giác.
"Cháu