_Reng.....reng....reng.....chuông điện thoại trong túi cô vang liên tục.
"Mình nghe đây tiểu Nguyệt"
"Thật sao?"
"Được, vậy hẹn cậu 8 giờ tối nay"
"Bye"
Cô cần về nhà một chuyến rồi.
*
"Tiểu Nhiên con về rồi sao?".
Vú Cao thấy cô về liền vui vẻ.
"Vâng, con về rồi, ba mẹ con ở nhà hả vú?"
"Ông bà chủ đang dùng bữa, con vào ăn chung chứ?" vú Cao liền vào phòng bếp lấy chén đũa giúp cô.
"Vâng ạ, vú cứ nghĩ ngơi để con lấy cho" Cô đấy vú ra nghĩ ngơi, chuyện nhỏ này cô làm được.
Vú Cao cười ha hả rồi đưa chén đũa cho cô.
Tiểu Nhiên lớn rồi, biết suy nghĩ lo lắng cho mọi người.
Tiểu Bình đi nước ngoài mấy năm, không biết bao giờ mới về.
Hai đứa trẻ điều ngoan ngoãn tài giỏi.
Ông bà chủ thật có phúc mà.
"Nhiên Nhiên mau qua ăn cơm cùng ba mẹ" mẹ cô vui vẻ khi thấy cô về.
"Ba mẹ, con định ra nước ngoài một thời gian.
An Bình chắc sắp về tới, đến lúc ấy ba mẹ giao công ty cho em ấy điều hành"
"Hai người cứ đưa nhau đi du lịch, đến những nơi mình thích"
Hai người đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
Con gái họ hôm nay nói chuyện rất lạ.
"Có phải con xảy ra chuyện gì rồi không? cứ nói ba giúp được gì sẽ giúp" Ba cô nghiêm túc hẳn.
Cô chỉ cười hi hi ha ha "con chỉ thấy ba mẹ quá cực nhọc, muốn ba mẹ hưởng thụ cuộc sống 2 người mà thôi.
Ba mẹ xem, con khỏe mạnh thế này làm gì giống người xảy ra chuyện chứ"
"Nếu vậy ba mẹ nhất định nghe lời con rồi, đợi tiểu Bình về giao lại công ty liền đưa mẹ con chu du ngắm cảnh".
Ba cô luôn là vậy, yêu thương gia đình trên hết.
"Mau ăn đi, toàn món con thích đó" Mẹ cô thấy mọi việc đã ổn liền vui vẻ.
Ba cô nhìn cô ý vị "À Nhiên Nhiên lát lên thư phòng, ba có vài chỗ không hiểu"
Nghe vậy mẹ cô vừa vui vẻ, giờ liền cau mày "Anh à, công ty có vấn đề gì sao?"
"Không phải, chỉ là vài chỗ anh chưa đưa ra ý kiến được, nhờ Nhiên Nhiên lên cùng anh thương lượng thôi".
"Vâng con biết rồi ba" Cô biết ngay mà.
*
"Con ngồi xuống trước đi".
Ba cô chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc.
Ông vòng qua chiếc bàn ngồi vào ghế còn lại "Nói thật cho ba biết, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Đúng là gừng càng già càng cay mà "Thật ra con nghĩ, sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Muốn ba mẹ tránh đi sóng gió sớm hơn thôi"
"Sóng gió gì ba mẹ chưa vượt qua chứ".
Ba cô nghiêm túc hơn hẳn ngày thường.
Cô nhìn ba thở dài, dù sao trước sau gì cũng phải nói.
Nói trước cho ông chuẩn bị tâm lý, còn phải đóng kịch thế nào nữa.
"Ba thật ra chuyện là thế này"
*
"Bà hỏi lại lần nữa, chuyện đã thế bao giờ con mới chịu tổ