Yến Hảo trộm phiên dịch lời Giang Mộ Hành thành "Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi bảo vệ cậu", cậu cẩn thận viết ra từng nét chữ rồi trịnh trọng cất sâu vào lòng mình.
Trên đường về, Yến Hảo cầm điện thoại ấn vào chỗ liên lạc với Giang Mộ Hành, hết gõ rồi lại xóa mấy lần như thế, suy cho cùng thì cậu chỉ có một câu duy nhất muốn nói.
– Thích cậu.
Ngón tay Yến Hảo lơ lửng mãi trên nút "gửi", khẽ run một lúc không dám ấn xuống.
Trong kho bản nháp lại có thêm một tin nhắn.
——
Yến Hảo ôm tâm trạng cực kỳ tốt mở cửa nhà trọ, trong thoáng chốc đó cậu đứng khựng lại, cầm hộp thuốc lá nhàu nát dưới tủ giày lên, đóng cửa rồi đi vào phòng khách, đá Dương Tùng đang nằm bẹp dí dưới sàn.
"Muốn chết thì ra ngoài mà chết."
Dương Tùng thả tay đang che mắt xuống: "Về rồi à."
Yến Hảo hết nhìn nổi dáng vẻ chán chường của cậu ta, lại đá thêm phát nữa: "Dì gọi cho tôi nói ông bảo dì đi, rồi cơm tối của tôi đâu? Ông nấu cho tôi?"
"Gọi đồ ăn ngoài đi."
Dương Tùng vịn chân Yến Hảo định mượn lực ngồi dậy, nào ngờ Yến Hảo không có sức, bị cậu ta kéo xuống luôn.
May là Yến Hảo kịp chống lên vai cậu ta mới không xảy ra cảnh tượng miệng đầy máu chó.
Dương Tùng cũng hết hồn, đổ đầy mồ hôi lạnh.
"À thì, ngài Hảo đây muốn ăn gì để tiểu nhân gọi cho ngài ạ."
Dương Tùng bò đi chỗ khác trước khi bị ăn đập, chân tay cậu ta dài ngoằng nên lúc bò y hệt con tinh tinh cỡ đại.
Yến Hảo ngồi xuống sô pha: "Xin nghỉ?"
"Ừ." Dương Tùng vuốt mái tóc bù xù, dùng giọng mũi đáp: "Còn bảo sổ bệnh án của tôi là giả, tôi chẳng ngại ngần xé luôn miếng băng trên mặt ra, kề máy ảnh sát vết thương chụp một tấm gửi qua."
Yến Hảo: "..."
"Đến thế cảm thấy vết thương là giả ấy hả?" Dương Tùng ngồi dưới đất tựa bên ghế sô pha: "Vậy thì để ông đây bật máy tính quay video QQ, ông banh miệng vết thương đổ máu đầy mặt cho xem."
Mắt Yến Hảo giần giật: "Chỉ để xin nghỉ một ngày có nhất thiết phải làm vậy không?"
"Nhất thiết." Dương Tùng khoanh tay nhắm mắt lại, gương mặt đẹp trai sa sút thấy rõ: "Ông đây thất tình, nhìn cái gì cũng chướng mắt, bực chết đi được."
Cậu ta nói: "Tiểu Hảo, ông nói xem vì sao tôi thua?"
Yến Hảo nhíu mày: "Lời tôi nói đêm qua ông chẳng nghe lọt tai."
"Biết là một chuyện, tiếp thu tiêu hóa là một chuyện." Dương Tùng biếng nhác ngân dài giọng: "Gã ta ấy à, có ba thứ trên người gã mà gã không quản được."
Cậu ta giơ ngón trỏ: "Một, miệng."
Rồi ngón giữa: "Hai, chim."
Cuối cùng là giơ thẳng ngón đeo nhẫn: "Ba, tim."
Yến Hảo: "..."
Chợt thấy gì đó, sắc mặt Yến Hảo tức thì đen xì, cậu chỉ tay: "Đã nói không cho ông hút thuốc chỗ ghế sô pha, tàn thuốc của ông có thể chất thành núi luôn rồi, muốn chết phải không?"
Dương Tùng đáp như chuyện hiển nhiên: "Tôi thất tình."
Không biết là phát hiện ra cái gì, mặt cậu ta hơi biến, khẽ khàng dịch mông tới.
Yến Hảo tinh mắt chặn Dương Tùng lại, trừng mắt nhìn lỗ đen nhỏ trên bọc ghế sô pha: "Còn cháy một lỗ."
Dương Tùng nuốt nước bọt, thều thào hết tự tin: "Tôi thất tình."
Yến Hảo lạnh lùng nhìn cậu ta: "Ông cút."
"Đừng mà, đứng trước bước ngoặt sinh tử, là anh em thì đừng bỏ mặc tôi." Dương Tùng nhảy dựng lên: "Tôi sẽ mua bọc ghế mới thay cho ông, đảm bảo ông hài lòng."
Yến Hảo ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên bộ đồ của cậu ta: "Thuốc có gì ngon?"
Dương Tùng thở dài một hơi đượm mùi thâm tình xa xăm: "Không rõ ngon ở đâu, nhưng lại khiến người ta say mê."
Yến Hảo đứng dậy xuống bếp, lười không muốn hỏi nữa.
Dương Tùng lẽo đẽo theo chân cậu: "Tiểu Hảo, tối nay tôi vẫn muốn ngủ ở chỗ ông, sáng mai về, vết thương thì nói là bị té, ông phải làm chứng giúp tôi, ba mẹ tôi tin ông."
Yến Hảo mở tủ lạnh lấy đồ uống: "Tối nay ông ngủ phòng khách."
"Đã biết đã biết, tôi sẽ xin nghỉ hai bữa, ba ngày nữa là hết học kỳ rồi." Dương Tùng tựa vào cửa tủ lạnh nhận chai Coca từ tay cậu: "Sau đó là nghỉ hè, không phải lên trường nữa, đỡ phải phiền lòng."
Yến Hảo giội một gáo nước lạnh: "Nghỉ xong vẫn phải lên trường."
Coca mắc nghẹn ngay cổ họng Dương Tùng: "Tôi đệt, đều là đàn ông tội gì gây khó nhau? Ông cho tôi tận hưởng một hai tháng không được hả?"
Yến Hảo bỗng nảy ra một ý: "Đứng im." Dứt lời, cậu lấy điện thoại ra chụp Dương Tùng một tấm.
"Đây là dáng vẻ lần đầu ông thất tình, tôi lưu trong máy tính, mấy năm sau cho ông xem."
Dương Tùng ngó qua, trong hình là cậu ta đang mặc áo phông trắng và quần cộc rộng, tóc rối tung, bên trái khuôn mặt dán băng gạc, đáy mắt xanh lòm, con ngươi thì đỏ ngầu, tay cầm lon Coca, trong miệng còn đang ngậm một ngụm chưa nuốt xuống nên má phồng lên, ánh mắt rời rạc.
Mẹ nó đần hết chỗ chê.
——
Sáng chủ nhật Yến Hảo cầm một phong bì lớn màu đỏ, đại diện cả nhà đi ăn cưới một người họ hàng.
Địa điểm là tầng hai của khách sạn Lanxess trong thành phố.
Trong mắt họ hàng, Yến Hảo là một thằng nhóc tính cách ngỗ ngược, không đáng yêu, khó hòa đồng nên người lớn không đối xử với cậu như những đứa trẻ khác, họ lôi kéo cậu hỏi tình hình học tập thế nào, sau này con muốn làm gì, đã qua lại với bạn gái nào chưa, đủ mọi chuyện như thế.
Những người bằng tuổi hoặc nhỏ tuổi hơn cậu không dám đến gần cậu, chỉ chào hỏi một cách dè dặt và thận trọng.
Không thân quen, ăn cùng một bữa cũng không thân thêm được.
Yến Hảo thong dong một mình đứng trong góc nhìn cặp đôi hoàn thành nghi thức.
Kết hôn ấy à, là chuyện rất thiêng liêng.
Cả đời này Yến Hảo không thể cưới vợ sinh con, năm mười tám tuổi cậu nghĩ như thế, đến năm hai mươi tám tuổi, cậu mong bên cạnh mình sẽ có một người yêu cùng giới tính với cậu.
Là lớp trưởng của cậu.
Sau khi tan lễ, Yến Hảo bước ra từ sảnh lớn, ở khúc rẽ thì va phải một người.
"Anh bạn nhỏ, đi đường không nhìn sao?"
Người kia khoảng ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt rất nhỏ, khi cúi xuống nhặt điếu thuốc lá thì để lộ hình xăm trên cổ anh ta.
Xanh xanh đỏ đỏ, vừa giống hổ vừa giống báo.
Yến Hảo nhấc chân định đi thì bị chộp vai lại.
Đôi mắt của người đàn ông híp thành một sợi chỉ: "Chưa gì đã đi rồi? Không nói xin lỗi?"
Yến Hảo hất tay trên bả vai mình đi, lúc bị động vào, bộ xương đã cho cậu biết anh ta là người có luyện võ.
"Chú cũng va phải tôi."
"Vậy chú xin lỗi cậu trước, xin lỗi." Người đàn ông mỉm cười: "Đến cậu."
Yến Hảo ngậm miệng, không có ý định phối hợp.
"Có cá tính thế à."
Người đàn ông đột ngột chìa tay tới trong lúc Yến Hảo không đề phòng, để anh ta vén tóc mái mình lên.
"Còn đẹp nữa." Dứt lời, người đàn ông rút tay về, kẹp điếu thuốc chưa châm lên vành tai, đi về phía thang máy: "Anh bạn nhỏ, có duyên gặp lại."
Sau đó anh ta gọi điện thoại: "Nhóc Giang, ra gặp mặt thôi."
——
Hai mươi, ba mươi phút sau, trong con hẻm gần đường Tứ Thông.
Trần Phong ngồi xổm bên bức tường đá phủ đầy rêu hút thuốc, hỏi thiếu niên đứng đối diện: "Tôi vừa mới nói tôi nhìn thấy cậu bạn có nốt ruồi chu sa nhỏ giữa lông mày học cùng lớp với cậu, cậu đã tới ngay, sao hả, tình bạn thắm thiết lắm à?"
Anh ta vừa nói vừa quan sát cách một lớp khói.
Giang Mộ Hành lạnh lùng lên tiếng: "Đừng tiếp xúc với người trong trường tôi, chỉ còn một năm cuối cấp thôi, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra."
Trần Phong hơi thất vọng chẹp miệng.
Cứ tưởng thằng nhóc không giống người này cuối cùng cũng có máu có thịt, có cảm xúc và ham muốn.
Hóa ra là chỉ không muốn đống chuyện nát bét trong nhà lan trong trường, ảnh hưởng đến việc học.
Thật ra như thế cũng dễ hiểu, thằng nhóc này không có tình cảm, năm năm trước chỉ mới đứng đến ngực anh ta, vừa gầy vừa thấp, lúc đó là lớp mấy nhỉ? Năm nhất cấp hai hay vừa tốt nghiệp tiểu học? Nó bị ép phải chống đỡ một ngôi nhà rách rưới, chưa một lần tỏ vẻ yếu ớt, lạc lối, cực kỳ vô cảm.
Làm gì có chuyện lo lắng cho ai.
Trần Phong cả nghĩ quá, hứng thú giảm bớt đi: "Yên tâm, cậu trả tiền rồi không lo có người gây khó xử cho cậu, ai cũng phải trải qua ngày của riêng mình, không rảnh đi kiếm chuyện."
"Bọn anh không điều tra trường cấp hai, cấp ba của cậu, cũng như người bạn kia, anh chỉ tình cờ thấy cậu và cậu ta đi với nhau mấy hôm trước, mi tâm có nốt ruồi đẹp hiếm có như thế, đương nhiên sẽ có ấn tượng."
Giang Mộ Hành không bộc lộ cảm xúc, không đoán ra tâm tư được.
"Hôm nay cũng là